Giang Nam Có Nàng

CHƯƠNG 11


3 tháng

trướctiếp

Sắc trời còn chưa sáng, thuộc hạ giỏi về tìm hiểu tin tức nhất của Thư Trường Phong là Dụ Kim Thịnh, gõ cánh cửa phòng mà bọn họ chắc mẻm rằng đây chính là chỗ Bách thiếu bang chủ ngủ tối hôm qua, do đã nghiên cứu địa hình cẩn thận và theo dõi sát sao.


Cánh cửa phòng thấp bé bị đẩy ra kêu lên một tiếng “kẽo kẹt”, trong phòng là một mảnh tối đen, Dụ Kim Thịnh mở mồi lửa, phát hiện trên giường không có một bóng người, chăn nửa kéo, cửa sổ mở rộng, hơi nước ập vào trước mặt.


Hắn đưa tay sờ soạng, bên trong đống chăn đệm vẫn còn một chút hơi ấm.


“Ngươi nói…… Bách Thập Thất đã biến mất rồi?” Triệu Vô Cữu từ lúc sắc trời còn chưa sáng rõ thì đã ngồi sẵn trên boong tàu, gió lạnh táp lên mặt, Thư Trường Phong sợ hắn bị cảm lạnh, cố ý dùng thảm đắp lên đầu gối hắn, vô cùng vui sướng với việc gần đây hắn ra khỏi cửa phòng thường xuyên hơn, trong lòng không biết phải cảm tạ Bách Thập Thất mấy trăm lần.


Dụ Kim Thịnh là một tay dò tin tức có tiếng trong quân đội, nào ngờ từ lúc bước lên đội thuyền của Tào bang Giang Tô này, gặp được Bách Thập Thất thì cứ luôn vấp phải trắc trở, mấy chữ vàng trên tấm chiêu bài của hắn cũng bị Bách thiếu bang chủ này gỡ xuống.


Hắn cúi đầu, thập phần hổ thẹn: “Thuộc hạ tối hôm qua đã quan sát rất kỹ căn phòng mà Bách thiếu bang chủ vào ngủ, sau đó liền thức suốt đêm không dám chớp mắt, sáng nay vừa đến giờ đã lập tức gõ cửa, không ngờ... không ngờ là hắn đã...nhảy qua cửa sổ chạy mất.”


Bách Thập Thất ngủ trong một căn phòng có cửa sổ hướng sông, bên cạnh cũng không có bất cứ căn phòng nào khác. Dụ Kim Thịnh chưa từ bỏ ý định, lẩm bẩm nói: “Bách thiếu bang chủ không phải là đã nhảy ra cửa sổ, rồi nhảy xuống...dòng kênh đào luôn chứ?”


Triệu Tử Hằng mới bị Triệu Vô Cữu kéo dậy từ trong ổ chăn, nằm liệt trên boong tàu giả chết, nghe vậy bĩu môi: “Yên tâm, Thập Thất cho dù có bị rơi xuống sông thật thì cũng không chết.” Sau đó lại dựa vào tay vịn xe lăn cầu xin: “Đường huynh, ta phát sốt rồi! Hôm qua ta rơi xuống nước sinh bệnh, vậy mà ngươi lại nhẫn tâm bắt ta đi rèn luyện buổi sáng hay sao?”


Triệu Vô Cữu đưa bàn tay hơi lạnh khẽ đặt lên trán hắn: “Đúng là có hơi nóng.” Nhưng vẫn không có chút thương xót nào: “Cũng là vì thể chất quá kém mà thôi, ra ngoài tập luyện, chạy thêm mấy vòng, ra mồ hôi sẽ hạ sốt.”


Triệu Tử Hằng khóc thét lên một tiếng, sau đó liền bị hai tên hộ vệ xách lên…


Thuyền đi trên sông ban đêm đều treo đèn lồng ở phía đầu thuyền, trong thời gian Triệu Tử Hằng vừa rèn luyện vừa hít thở như trâu rống, không trung phía trên giống như có một cái nồi to đen kịt bị đậy kín, bây giờ đã có người lặng lẽ giở nắp lên lộ ra một khe hở, ánh nắng ban mai len lỏi chui vào, soi tỏ một vài hình bóng mơ hồ của đồng ruộng và thôn trang hai bên bờ sông.


Khi những hình ảnh kia dần dần rõ ràng hơn, ánh mặt trời rạng rỡ, bóng tối cũng giống như thủy triều nhanh chóng rút lui, nhường chỗ cho một ngày mới đến, kim ô (*) ra sức nhảy khỏi đường chân trời, khiến cho bãi bồi ven sông ánh lên từng mảnh ráng vàng.


Thư Trường Phong lẳng lặng đứng hầu phía sau lưng Triệu Vô Cữu, nghe thấy trên đê xa xa phía thôn làng, dân cày đã dắt trâu ra đồng, vừa đi vừa nhỏ to cười đùa, thời gian thong thả và nhàn tản, giống như có thể tẩy sạch bụi đường mười năm chinh chiến...


Nhóm các thuyền viên trên tàu đã lũ lượt thức giấc, bắt đầu các hoạt động thường ngày trên boong, còn có một số người đi thay ca trực cho đồng bạn đã thức suốt đêm hôm qua, cả một đội thuyền hết sức náo nhiệt, Triệu Vô Cữu rốt cuộc cũng lên tiếng, kết thúc chương trình huấn luyện khắc khổ của Triệu Tử Hằng trong buổi sáng hôm nay.


Triệu Tử Hằng toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, cho dù đã luyện tập được mấy ngày, nhưng da thịt hắn thì vẫn mềm mại như cũ, hai chân run rẩy, dùng hết sức lực dựa vào người Dụ Kim Thịnh, để đối phương đưa hắn về phòng.


Đoàn người vừa mới đi tới tầng cao nhất, đã nghe giọng Bách Thập Thất ở trong phòng lười biếng cất lên: “Đại mộng thuỳ tiên giác, Bình sinh ngã tự tri…” (**)


Triệu Tử Hằng eo không mỏi, chân không đau, bởi vì ngay cả thở cũng không thở nổi nữa… mẹ kiếp, hắn thở hồng hộc đẩy cửa khoang, nhìn hết cảnh tượng trong phòng không sót một thứ gì, thấy Bách Thập Thất dựa vào đầu giường, chân bắt chéo, bên hông đắp chăn, bộ dạng giống như vừa mới tỉnh ngủ, nhìn thấy ở cửa khoang còn có một người thâm trầm, lại còn cười tủm tỉm vẫy tay: “Đường huynh chào buổi sáng! Tử Hằng ngươi cũng dậy sớm nhỉ!”


Triệu Tử Hằng giậm chân thình thịch lên trên sàn nhà mà đi tới, hét lên muốn trút hết sự tức tối trong lòng: “Bách Thập Thất ...”


Bách Thập Thất làm như không có việc gì, nhích vào phía trong một chút, vỗ vỗ khoảng trống trên giường vừa mới được nhường ra, hết sức hiểu ý người khác quan tâm nói: “Mệt mỏi lắm phải không? Mau nằm xuống nghỉ ngơi một chút nhé? Có lẽ cũng sắp có cơm sáng rồi.”


Triệu Tử Hằng: “Ngươi có phải là huynh đệ tốt của ta không?”


Bách Thập Thất kinh ngạc: “Sao lại nói như vậy? Nếu ta không phải là huynh đệ của ngươi thì khi nhìn thấy ngươi rớt xuống sông, có thể nào không nói hai lời đã lập tức nhảy xuống sông cứu ngươi hay không?” Sau đó nàng hiện ra vẻ mặt khinh thường: “Chà chà, Tử Hằng ngươi thật là vong ân phụ nghĩa, đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?”


Triệu Tử Hằng đuối lý, nhưng bây giờ hắn đang mệt mỏi thở như trâu rống, huynh đệ tốt của hắn thì lại giống hệt như một con heo lười nằm ngủ nướng trên giường liệt ra như thế, nghĩ sao cũng cảm thấy không thoải mái, cho nên đành dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Triệu Vô Cữu, đáng thương hết sức nói: “Đường huynh...”


Triệu Vô Cữu đẩy xe lăn vào, vẻ mặt vô cùng tán đồng: “Thập Thất, thay vì phí thời gian ở trong khoang lười nhát, chi bằng ra ngoài luyện tập tinh thần và thể chất không tốt hơn sao…”


Hắn vừa giở giọng điệu thuyết giáo ra, Bách Thập Thất đã nổi da gà khắp người, “đùng” một tiếng bắn khỏi giường, thần sắc vội vã nói: “Đường huynh, hôm nay ta có việc bận, còn phải sắp xếp cho các hạng mục thi đấu tiếp theo, ngài và Tử Hằng cứ ăn sáng trước không cần chờ ta.”


Lúc tông ra cửa còn xô ngã một vài thị vệ cận thân của Triệu Vô Cữu, nàng kéo cửa sổ, chỉ trong phút chốc đã nhảy ra ngoài, những người trong phòng hoàn toàn khiếp sợ, Triệu Tử Hằng đã kinh hoàng kêu lên: “Thập Thất ngươi đừng nhảy mà! Nguy hiểm lắm!”


Đây là cửa sổ hướng sông, lại là tầng trên cùng, nếu nhảy ra ngoài thì rõ ràng là nhảy ngay vào trong dòng nước, Triệu Vô Cữu vội vàng dùng hết sức thúc xe lăn xông tới, Triệu Tử Hằng cũng bổ nhào về phía trước cửa sổ, hai huynh đệ vừa nhìn thì liền thấy, Bách Thập Thất y như một con khỉ leo trèo bên cửa sổ, lại còn vênh mặt làm ra vẻ xấu xí hài hước với hai huynh đệ bọn họ.


Phía dưới người nàng chính là dòng sông cuồn cuộn, trên người mặc sam bào màu lửa đỏ đón gió tung bay, thả người nhảy xuống dòng sông một cách hết sức thoải mái, khiến cho Triệu Tử Hằng hét lên một tiếng, hoảng sợ đến nỗi nhắm chặt hai mắt lại.


Triệu Vô Cữu nhiều năm chinh chiến, trải qua vô số hoàn cảnh sống chết, gần như cũng bị dọa đến toát mồ hôi, rồi lại thấy vào đúng lúc tên tiểu tử thúi kia sắp ngã xuống dòng sông, liền dẫm lên mép thuyền một cái.


Mép thuyền kia nhô ra với một diện tích chỉ lớn bằng bàn tay nam tử trưởng thành, Bách Thập Thất lại không coi ai ra gì giẫm lên bề mặt đó, lướt qua chỗ nguy hiểm nhất, dưới chân chỉ là một khoảng không gian nhỏ hẹp, nàng lại duỗi tay chụp lấy xà ngang bên cạnh, xoay người một cái, giống như có thể cảm giác được ở trên đỉnh thuyền Triệu Vô Cữu đang nhìn mình chăm chú, lại lần nữa biểu hiện khuôn mặt hài hước xấu xí, áo bào màu lửa đỏ loé lên, người đã không thấy tăm hơi đâu nữa.


Triệu Tử Hằng vẫn đang che hai mắt lại, run run khẽ hỏi: “ Té…té xuống chưa?”


Hôm qua hắn bị ngã xuống dòng sông uống một bụng no nước, bây giờ nhớ tới khoảnh khắc mình chìm xuống, trong lòng vẫn còn sợ hãi.


Triệu Vô Cữu vỗ vỗ lên đầu đường đệ nhà mình: “Được rồi được rồi, người đã đi rồi.” Vừa rồi Bách Thập Thất nhảy ra khỏi khoang hắn cũng không thể tự chủ được mà nín thở, lúc ấy bỗng nhiên liền lĩnh ngộ được phương pháp dạy con của Bách lão bang chủ... sinh được một đứa con như thế, không sử dụng côn bổng gậy gộc thì làm sao mà dạy được?!


Bách Thập Thất đâu phải là một tên ăn chơi trác táng? Hắn rõ ràng là một tên tiểu tử thúi to gan lớn mật, đầy mặt đều là kiêu ngạo khó dạy bảo, chỗ nào nguy hiểm thì chạy đến chỗ đó, khó trách thuộc hạ thăm dò tin tức lợi hại nhất của hắn là Dụ Kim Thịnh cũng nhiều lần vất vả, có thể lăn lộn ở chỗ nguy hiểm như đồng bằng, thì người bình thường sao có thể có bản lĩnh này được?!


Triệu Vô Cữu cũng coi như đã hiểu thông suốt, biết được trò tập thể dục buổi sáng bình thường như vậy sao có thể hấp dẫn được nàng, đành âm thầm thừa nhận thất bại trong lòng.


Một lát sau, lúc nhà bếp đã dọn cơm sáng lên, hai huynh đệ ngồi cùng bàn dùng bữa, Triệu Tử Hằng vẫn cứ muốn xác định lại: “Đường huynh, Thập Thất thật sự là không có việc gì chứ?”.


Triệu Vô Cữu chỉ hận không thể gõ lên đầu hắn một cái: “Ngươi cảm thấy hắn có thể có chuyện gì chứ?”


“Đúng vậy, Thập Thất cho dù có rơi xuống sông thì cũng không chết được.” Nhưng mà cho dù như thế hắn vẫn âm thầm khâm phục bản lĩnh của người huynh đệ này, vì phản kháng sự ép buộc của đường huynh, trốn việc tập thể dục buổi sáng, mà dám nhảy sông, chỉ cần phần dũng khí này thôi hắn đã không bằng. Nếu hắn có một nửa sự gan dạ của Thập Thất, thì biết đâu được mỗi ngày sẽ không cần bị đám thuộc hạ cận thân của đường huynh huấn luyện đến nỗi chết lên chết xuống như thế này...


---------


(*) (Từ cổ, dùng trong văn chương) ác vàng; chỉ mặt trời.
Tương truyền trên mặt trời có con quạ 3 chân nên gọi mặt trời là Kim ô (ác vàng)


Xem thêm tại: https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Quạ_ba_chân

"Tạ ơn ra khỏi phòng đào, Vừng kim ô đã mọc cao hơn lầu”


(**) Bài thơ Vô Đề. Xem thêm tại https://www.thivien.net/.../poem-cTwc4oeZR5ljM2d3O1tCKA


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp