Giang Nam Có Nàng

CHƯƠNG 10B


3 tháng

trướctiếp

Các hộ vệ mà Triệu Vô Cữu mang theo đứng ở mép thuyền nhìn xuống phía dưới, ngặt nỗi bọn họ toàn bộ đều không ai bơi giỏi, chỉ có thể đứng chờ.


Nửa khắc sau, đám thuyền viên nhảy theo Bách Thập Thất xuống nước đều đã ngoi lên bờ để thở một chút, mà cả Bách Thập Thất và Triệu Tử Hằng đều không thấy bóng dáng, Triệu Vô Cữu đã nhiều năm khống chế toàn cục, ngoại trừ hai cái chân của mình ra từ trước đến nay còn chưa từng có bất cứ sự việc gì mà hắn không thể can thiệp được, bàn tay nắm chặt lấy tay vịn xe lăn với những khớp xương nổi rõ đã trở nên trắng muốt, không hiểu sao trong đầu hắn lại nảy ra một ý niệm không tốt, đang tự suy xét làm thế nào để ăn nói với phụ mẫu Triệu Tử Hằng.


Phụ thân Triệu Tử Hằng và đương kim Hoàng Thượng chính là đường huynh đệ cùng một tổ phụ, còn là thư đồng lúc đương kim Hoàng Thượng còn ấu niên, tình cảm không phải là bình thường, hơn nữa nhà ngoại của Triệu Tử Hằng ở Tô Châu, vì vậy cho dù tính tình của hai người bọn họ là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, Đế Hậu vẫn chọn hắn làm bạn đồng hành cùng Chu Vương nam hạ.


Khoảng gần mười lăm phút sau, nhóm thuyền viên trên tàu lúc đầu còn cao giọng cười không để mọi chuyện trong lòng, nhưng sau khi nhóm thuyền viên thứ hai xuống nước tìm người không được trở lên, thì thần sắc đã trở nên hết sức lo lắng, bỗng nhiên đầu thuyền có người kêu: “Tìm được rồi, tìm được rồi …” Thì ra sau khi Triệu Tử Hằng chìm xuống, đã theo dòng nước trôi về phía trước.


Thư Trường Phong đẩy xe lăn đến đầu thuyền, chỉ thấy Bách Thập Thất kéo theo Triệu Tử Hằng đã ngất xỉu lộ ra nửa thân người trên mặt nước, thân thủ của nàng trong nước thật sự rất linh hoạt, rõ ràng kéo theo một đại nam nhân, mà vẫn không có vẻ đuối sức.


Tất cả mọi người ùa tới, có người thả thang dây xuống, cũng có người nhảy xuống bơi qua đó, đón lấy Triệu Tử Hằng từ trên tay nàng, đưa lên thuyền, nhưng không ngờ Bách Thập Thất lại quay người tiếp tục lặn xuống nước, mặt nước sóng gợn lăn tăn, Triệu Vô Cữu không hiểu nguyên do, cho nên chỉ đành chờ đợi, một lát sau nàng lại nhô lên khỏi mặt nước, hai tay ôm một con cá to khoảng mười cân, cười nhe răng trắng…


Triệu Vô Cữu cũng không khỏi lộ ra một chút mỉm cười... Đúng là tên tiểu tử ham chơi không thay đổi!


Triệu Tử Hằng được các thuyền viên có kinh nghiệm phong phú trên thuyền đè bụng xuống ọc nước sông trong bụng ra mấy vốc thì tỉnh lại, chỉ cảm thấy mất mặt vô cùng, trực tiếp bất chấp tất cả, ăn vạ Bách Thập Thất: “Ta bị kinh sợ, không thể ở trong khoang có ánh sáng không tốt được, phải dọn đến ở chung phòng với ngươi, ngươi hẳn là không từ chối chứ?”


Bách Thập Thất vỗ vỗ vai hắn: “Đại nhân, ngài bây giờ có muốn hái sao trên trời thì ta cũng sẽ bắt thang cho ngài hái xuống, sau này ngàn vạn lần đừng cậy mạnh nữa. Lần đầu tiên ta xuống nước cha của ta cũng không khẩn trương đến mức như vậy đâu.” Rồi nàng lại dặn dò thuyền viên: “Mang hết tất cả hành lý của Tử Hằng vào phòng ta đi.” Sau đó lại đặt mông ngồi bẹp xuống boong tàu nghỉ ngơi.


Triệu Tử Hằng trừng mắt: “Ngươi có sàm sỡ ta không đó?”


Bách Thập Thất cười mỉa: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”


Quản bá rất khó xử: “Thiếu bang chủ, Triệu công tử ngủ phòng của người, người ngủ ở đâu bây giờ?”


Triệu Tử Hằng lý giải theo hướng thường tình: “Thập Thất đương nhiên ở cùng phòng với ta rồi.”


Bách Thập Thất: “Ai mà biết lúc ngươi ngủ có nghiến răng hay là đánh rắm gì hay không?! Ta đổi một phòng khác là được rồi.”


Triệu Vô Cữu mặt mày giãn ra, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, không để ý đến hai tên tiểu tử ranh này om sòm nữa, liền đẩy xe lăn trở về, bên tai còn nghe được tiếng Triệu Tử Hằng vừa mới được vớt từ dưới sông lên không ngừng ồn ào: “… Ngươi có phải là huynh đệ tốt của ta hay không? Sao lại chê bai ta như thế?”


Lúc cơm chiều, Triệu Tử Hằng quấn chăn ngồi trên giường Bách Thập Thất uống canh cá, trên cái bàn bên cạnh là thịt kho tàu và mấy khối cá hấp, cùng với một đĩa rau xanh xào, bởi vì đã uống hết mấy bụng nước dưới sông bây giờ có hơi phát sốt, cho nên nhà bếp đã đưa đến hai chén canh gừng lớn, cứ thế mà ăn cơm.


Triệu Vô Cữu ngồi ở mép giường, đối với loại trình độ õng ẹo yếu đuối này của hắn cũng không biết làm sao: “Từ ngày mai cường độ huấn luyện sẽ bắt đầu tăng lên, nhưng mà với trạng thái cơ thể của ngươi, một chút mưa gió cũng không thể chịu đựng, thì sau này còn có thể làm được gì?”


Triệu Tử Hằng không hề cảm thấy xấu hổ vì không có chí lớn: “Ăn chơi chè chén cũng được mà.”


“Huynh đệ, ăn chơi chè chén cũng cần có sức khỏe tốt đấy.” Bách Thập Thất đã thay một bộ áo choàng đỏ, toàn bộ tóc dùng kim quan cố định trên đỉnh đầu, càng khiến nàng mặt như quan ngọc, da như ngưng chi, môi hồng răng trắng, cũng không biết từ chỗ nào lôi ra một cây quạt coi như trang trí, bộ dạng phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt vừa xuất hiện, dựa vào khung cửa, nhăn mặt: “Tử Hằng ngươi có biết vì sao mỗi lần ra ngoài, ta đều được các tiểu nương tử hoan nghênh hơn so với ngươi không?”


Triệu Tử Hằng ngây ngốc hỏi: “Vì sao?”


Bách Thập Thất: “Bởi vì ta có sức khỏe tốt.”


Triệu Vô Cữu thật sự muốn tát cho tên tiểu tử này một cái văng ra ngoài, rõ ràng cũng có chút bản lĩnh thực thụ, nhưng lại không lo chuyên tâm rèn luyện, lại ăn nói lưu manh tự mình sa ngã.


Vốn dĩ ấn tượng của hắn đối với Bách Thập Thất vô cùng kém, nhưng chiều hôm nay khi nàng trồi lên khỏi mặt nước, trong lòng hắn đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, bây giờ đối với cái tên tiểu tử có nhiều thói hư tật xấu này cũng có thể khoan dung hơn một chút. Có lẽ vì Tào bang đều là những hán tử thô tráng, hàng năm nàng đều trà trộn với bọn họ cùng vận chuyển lương thực đường thủy lên phía Bắc, lại được bọn họ chiều chuộng, khó tránh khỏi lây dính một thân thói hư tật xấu.


Con người của hắn ân oán phân minh, nếu nàng đã cứu Triệu Tử Hằng một mạng, thì coi như thiếu Bách Thập Thất một ân tình, hắn sửa lại các thói hư tật xấu của nàng, đưa nàng về con đường chính đạo, hẳn cũng là việc nên làm, lập tức liền nói: “Ngày mai ngươi cũng cùng rèn luyện với Tử Hằng đi.”


Nàng che ngực lại giả vờ yếu đuối: “Đường huynh có điều không biết, ta vốn có bệnh tim, nếu quá mức mệt nhọc thì sẽ phát bệnh, gần đây đã rất vất vả, thật sự là không nên rèn luyện.”


Triệu Vô Cữu vừa thấy nàng thoái thác, liền biết là chuyện như thế nào, tên tiểu tử xảo quyệt này là bị chứng bệnh lười biếng, nếu không với thân thủ của nàng hôm nay, lời tán tụng của đám thuyền viên, lại kết hợp với lần trước Thư Trường Phong đã nói nàng đứng tấn vô cùng vững vàng, chắc chắn là đã từng rèn luyện khổ công, bây giờ nói thân thể không khỏe rõ ràng là nói dối!


Hắn cũng lười cãi cọ với tên tiểu tử này, liền đẩy xe lăn ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu: “Ngày mai tập luyện sớm một chút, để không làm ảnh hưởng đến các nội dung thi đấu buổi sáng của mọi người.”


Trong phòng chỉ còn lại Triệu Tử Hằng và Bách Thập Thất hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu sau Bách Thập Thất kêu lên quái dị: “Tử Hằng, đường huynh của ngươi lấy đâu ra cái thói hư tật xấu này vậy? Cứ tóm được người khác là ép đi rèn luyện thân thể, hắn không giống đã từng nhậm chức ở Đại Lý Tự hoặc là Đô Sát Viện gì, có phải hắn xuất thân là giáo đầu không!”


Triệu Tử Hằng vẻ mặt kinh dị nhìn nàng, chỉ thiếu chút nữa đã gật đầu.


Bách Thập Thất suy ngẫm hỏi lại: “Khoan đã...thật sự là hắn xuất thân giáo đầu sao?”


Triệu Tử Hằng lắp bắp: “Cũng… gần như vậy...”


“Gần nhiều lắm không?” Bách Thập Thất oán hận nghiến răng: “Xem ra tối nay ta phải đổi chỗ ngủ, ngày mai ta không đứng tấn với ngươi đâu.”


Trong khoang cách vách, Triệu Vô Cữu thu hết lời bọn họ nói vào trong tai, khóe môi cong cong, lẳng lặng mỉm cười.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp