Giang Nam Có Nàng

CHƯƠNG 10A


3 tháng

trướctiếp

Khâu Vân Bình thấy thần sắc hắn có vẻ không ổn, liền tốt bụng an ủi: “Chỗ này chỉ là một nhánh kênh đào, hơn nữa vì đề phòng sự cố, mỗi người tham gia đều có cột dây thừng bên hông, cho dù là không biết bơi thì cũng không có việc gì, nhiều nhất chỉ là uống mấy hớp nước sông và không bắt được cá mà thôi.”


Triệu Tử Hằng: “…” Mẫu thân, con muốn về nhà!


Bây giờ ánh mắt mà hắn nhìn Bách Thập Thất cũng đã không còn hữu hảo nữa... Trước khi lên thuyền, rõ ràng vẫn là huynh đệ tương thân tương ái. Còn bây giờ, giống y như là đối thủ thường xuyên ngáng chân nhau một cách lén lút âm thầm, hắn thật sự rất hoài nghi Bách Thập Thất này chính là bởi vì muốn chơi xỏ hắn mới bày ra các hạng mục thi đấu như thế này.


“Thập Thất?”


Bách Thập Thất lập tức đọc được hết mọi ý đồ của hắn, liền hô to “oan uổng”: “Chuyện này không phải là tại ta nhé, là ngươi nhất quyết muốn tham gia. Ta áp lương đã bao nhiêu năm nay, bởi vì ở trên thuyền vô cùng nhàm chán, ta mới bày ra những hạng mục thi đấu này cho mọi người để bọn họ có dịp rèn luyện, Tử Hằng ngươi đừng nghĩ vớ vẩn!”


Triệu Tử Hằng vẻ mặt đưa đám: “Ngươi bày trò gì không bày, sao một hai phải chơi những thứ này? Không thể mang lên thuyền một vài kiều nương xinh đẹp, đàn ca hát xướng giải sầu hay sao?”


Bách Thập Thất: “Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Lúc trước ta cũng dự định mang vài kiều nương xinh đẹp lên thuyền, nhưng cha ta xách theo gậy gỗ muốn đập gãy chân ta, ta có thể làm sao bây giờ chứ? Các hán tử thô tráng của Tào bang còn có thể chơi trò gì hả? Đâu thể nào bảo bọn họ tô son điểm phấn rồi kéo đàn thổi sáo, ca hát múa may được? Bọn họ không biết cũng không thể làm!”


Triệu Tử Hằng ngẫm lại các thuyền viên trên thuyền mặt mày đen đúa, õng ẹo tạo dáng trước mặt Bách Thập Thất, liền giật mình một cái: Quá tổn thương đôi mắt!


“Vậy thì chi bằng tự ngươi chơi đi, tốt xấu gì ngươi cũng kéo đàn nhị hồ hay như vậy còn gì...”


Bách Thập Thất chìm vào bi thương: “Năm đó ta vừa mới nạp bốn thiếp thất, ai nấy đều quốc sắc thiên hương, biết thổi sáo đánh đàn, dáng người tuyệt diệu, cha ta cứ chết sống không cho ta mang lên thuyền, cho đến khi ta áp giải lương thực bằng đường thuỷ lên phía Bắc lần trước quay về… thì đã không thấy bóng mỹ nhân đâu nữa, cũng không biết đã bị cha ta đưa đi đâu! Ôi người ngọc của ta…” Không thể làm nữ nhân thì thôi, ngay cả nam nhân cũng làm không vui vẻ gì, ăn không được nhìn ngó sờ soạng cũng phải chịu quản lý nghiêm khắc, thật không biết nhân sinh còn có lạc thú gì.


Triệu Vô Cữu trên trán gân xanh đã nhảy vài lần, rất muốn lôi đôi bạn chồn chó này ra ngoài đánh một trận quân côn: “Ta bây giờ…đã biết vì sao hai người các ngươi có thể chơi được với nhau rồi.” Tính tình hợp nhau chẳng qua chỉ là lời nói khách sáo, cái này phải gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mới đúng!


Bách Thập Thất vẫn còn chìm vào bên trong hồi ức không thể tự khống chế: “Trên đời này cảnh xuân tươi đẹp dễ tìm, nhưng mỹ nhân cũng như đóa hoa vậy, có thể gặp gỡ nam tử biết thưởng thức giống như ta và Tử Hằng là rất không dễ dàng, đại đa số đều là đồ đệ tửu sắc!” Rồi nàng lại xua xua tay, quyết định tiết kiệm hơi sức: “Bỏ đi, dù sao đường huynh ngươi cũng sẽ không hiểu những việc này, không thì sớm cưới thê tử là được!”


“Đúng vậy đúng vậy.” Triệu Tử Hằng không còn sức lực phụ họa: “Thập Thất, ngươi thật là tri kỷ của ta, huynh đệ hai người chúng ta cùng đi uống một chén đi?” Thế là hai người kề vai sát cánh đi mất.


Nếu không phải hai chân tàn tật, Triệu Vô Cữu sẽ lập tức nhảy ra khỏi xe lăn giải quyết hai tên nhãi ranh này!


Buổi chiều hôm đó,


Triệu Tử Hằng bên hông đeo một sợi dây thừng thật dài, run run rẩy rẩy đứng bên cạnh mép thuyền, một bên là thuyền viên chờ xem hắn làm trò cười, một bên là dòng nước kênh đào sâu thăm thẳm, huynh đệ tốt Bách Thập Thất còn không ngừng nói: “Tử Hằng, nếu ngươi sợ thì thôi, đừng nhảy nữa bỏ cuộc đi!”


Hắn nghĩ thầm: Ta sẽ không để cho ngươi chê cười đâu! Thế là hắn xoắn eo, nhắm mắt nhảy đại từ trên thuyền xuống …


“Ôi ôi nhảy thật hay sao?” Bách Thập Thất chồm khỏi mép thuyền nhìn ra bên ngoài, thấy tư thế nhảy xuống của hắn liền cảm thấy lo lắng trong lòng, ngay lúc đó lại trông thấy bảy tám thuyền viên cũng nhảy xuống kênh đào y như bỏ sủi cảo vào trong nồi, liền gân cổ lên dặn dò: “Trông chừng Triệu Tử Hằng đấy.”


Triệu Tử Hằng vừa chui đầu vào trong nước, sặc một hớp nước kênh vẩn đục, tâm hoảng ý loạn, bốn vó quẩy đạp lung tung, thân thể không chịu khống chế liền bắt đầu chìm xuống, tứ chi không giẫm lên được cái gì, trong lòng càng thêm hốt hoảng, hai tay liều chết túm lấy sợi dây thừng bên hông nhắm mắt lại muốn há miệng kêu cứu, nhưng vừa mở miệng đã đột nhiên uống thêm một hớp nước sông, chỉ có thể ngậm miệng túm chặt dây thừng, trong lòng vô cùng hối hận vì sĩ diện nhất thời mà tham gia thi đấu.


Nhìn từ trên thuyền mà xem, thì hơn phân nửa người hắn đều chìm dưới sông, dù sao thì cũng là tư thế có thể bắt cá, chỉ là tư thế này của hắn có hơi cổ quái, tần suất hai chân quẩy đạp quá lớn.


Bách Thập Thất là ngâm nước từ nhỏ mà lớn lên, liếc mắt một cái là có thể hiểu ra biểu hiện của Triệu Tử Hằng đây là người không biết bơi nhảy xuống nước mà có, trong khi đó những thuyền viên cùng nhảy xuống thì đã tứ tán khắp nơi, lặn xuống nước không còn thấy bóng dáng.


“Nhanh lên! Nhanh lên! Kéo hắn lên cho ta!”


Các thuyền viên xuống sông bắt cá đều thành thạo và quen thuộc, bọn họ xuống sông là như cá gặp nước, cũng không cần phải cột dây thừng bên hông, chỉ có hai thuyền viên năm nay mới lên thuyền, tham món tiền thưởng kếch xù cho nên mới tham gia, là giống với Triệu Tử Hằng có sử dụng dụng cụ bảo hộ, đeo dây thừng ở hông rồi mới nhảy xuống nước.


Có hai thuyền viên còn cười hì hì trêu trọc: “Thiếu bang chủ, Triệu công tử đây là đang bắt cá, thời gian còn chưa đến, bây giờ kéo lên hắn sẽ tức giận thì sao?”


Trên bàn đăng ký có đặt một cái lư hương, trên đó cắm một dây nhang khoanh, thời gian hạng định là một dây nhang này, bây giờ còn chưa cháy hết một phần ba, nếu thật sự kéo lên thì đúng là hơi sớm.


Bách Thập Thất thấy bộ dạng nhếch nhác trôi trôi nổi nổi của Triệu Tử Hằng, liền tức muốn hộc máu, mắng to: “Khốn kiếp, bảo các ngươi kéo thì cứ mau kéo đi!”


Hai tên thuyền viên vội vàng nắm lấy dây thừng ra sức kéo Triệu Tử Hằng, nhưng nào ngờ vừa mới lên khỏi mặt nước, thì dây thừng đột nhiên bị đứt, hai thuyền viên bị mất đà ngã ngửa ra sau, trong khi đó Triệu Tử Hằng vừa mới ngóc đầu khỏi mặt nước thở được hai hơi không khí mới mẻ, thì đang lệ nóng doanh tròng, nụ cười trên mặt còn chưa kịp hoàn thành thì đã một lần nữa ngã xuống nước.


Bách Thập Thất sắc mặt đại biến, lập tức kéo thắt lưng ra, cởi áo khoác trước mặt mọi người, thì ra bên trong nàng có mặt một lớp quần áo màu đen bó sát chuyên dùng để lặn, mang một đôi giày để ở mép thuyền trông giống như một cái đuôi cá, tung người phóng lên trên không trung vẽ ra một đường cong xinh đẹp, ngay cả một chút nước cũng không bắn lên được, thì nàng đã lặn xuống dưới kênh đào.


Chỗ mép thuyền còn có bốn thuyền viên khác cũng vội vàng cởi áo khoác, lần lượt nhảy xuống, xe lăn của Triệu Vô Cữu chỉ ở bên cạnh mép thuyền, đúng lúc thu hết toàn bộ một màn này vào mắt, nhưng chỉ thấy sóng nước nặng nề, sau khi Bách Thập Thất nhảy xuống sông thì liền không thấy bóng dáng, còn Triệu Tử Hằng càng không biết tung tích, không khỏi lo lắng: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”


Hai thuyền viên bị té ngã ở mép thuyền đang xoa mông, chồm người ra đứng xem tình hình bên ngoài, trấn an hắn: “Công tử không cần lo lắng, chỉ cần thiếu bang chủ xuống nước thì không có ai không cứu được, trên thuyền này người bơi giỏi nhất chính là thiếu bang chủ, đừng nói là con người, ngay cả con cá thì hắn cũng vớt lên được.”


Một thuyền viên khác tiếp lời: “Đúng vậy, mấy trò leo cột buồm, xuống sông bắt cá này đều là trò mà thiếu bang chủ chúng ta đã chơi chán rồi, một mình hắn chơi không vui vẻ, cho nên mới bỏ tiền để mọi người cùng chơi với mình. Bang chủ nhà chúng ta nói chỉ cần thiếu bang chủ không trầm mê nữ sắc, thì ở trên thuyền hắn muốn chơi thế nào cứ cho hắn chơi thế đó.”


Những người này khi nhắc tới Bách Chấn Đình thì luôn bày tỏ một sự kính phục sâu sắc, chỉ là khi nhắc tới Bách Thập Thất thì lại khuôn mặt cười cười, còn trêu chọc vài câu: “Thiếu bang chủ vốn dĩ sinh ra đã tuấn tú, lại rất được các tiểu nương tử yêu thích, nếu không phải bang chủ ngăn cản cấm đoán, thì có lẽ là hậu viện đã hết sức đông đúc nhộn nhịp rồi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp