Cơ thể của Anh Cương co quắp lại, ngước mắt hỏi những người xung quanh, Lâm Sương Sương cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy cảnh thế này.
Một mặt vì những gì mà ông cụ lo lắng cũng là những điều cô đang lo lắng;
Mặt khác, ông cụ như thế này, trong lòng cô cũng cảm thấy hơi tự trách, nếu như cô biết trước chuyện thế này sẽ xảy ra, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ rời xa con mình một phút giây nào.
Minh Khâm bất lực không có còn cách nào trước sự khăng khăng cố chấp của ông cụ, ông chỉ đành phải nhờ người mang vài cái ghế ra ngoài, còn mang thêm cả nước nóng cho ông cụ.
Nhưng ông cụ vẫn không yên tâm, chỉ chịu uống một chút nước, cũng không chịu ngồi xuống, chỉ thở dài một hơi rồi vòng vòng xung quanh.
Lâm Sương Sương cũng đứng sang một bên, cau mày suy nghĩ, cuối cùng nói:
“Sư tổ gia, ông đừng đi vòng vòng nữa, con cho rằng những gì mà sư phụ và đồng chí này vừa nói đều đúng hết, điều mà ông lo lắng cũng có đạo lý. Nhưng giờ này là khoảng thời gian mà Nhượng Nhượng đi ngủ, nếu như thằng bé thật sự tự đưa mình vào không gian tùy thân bên người, nói không chừng thằng bé đã ngủ quên mất rồi. Tính tình của thằng bé này rất thất thường, khó chiều, nếu không phải là nơi mà thằng bé cảm thấy thoải mái, thằng bé nhất định sẽ không chịu ngủ. Hay là chúng ta đợi thêm một lát nữa, bình thường buổi chiều thằng bé sẽ ngủ khoảng hai tiếng đồng hồ, vậy thì…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT