Lâm Sương Sương rất bối rối.
Đôi lúc trong khi mọi người đang ăn, thằng bé đột nhiên biến mất, đợi đến khi thằng bé chịu ra ngoài, biết đâu chừng phải là nửa tiếng sau.
Có đôi lúc khi đang ngủ đến nửa đêm, vừa mới chạm vào đầu giường, thằng bé lại biến mất, khiến người ta lo lắng khôn tả.
Lâm Sương Sương muốn lấy một sợi dây để kết nối với thằng bé.
Khi Minh Khâm biết chuyện này, ông đã kịch liệt phản đối, cho rằng thằng bé vẫn còn quá nhỏ, không ai biết liệu có chuyện gì sẽ xảy ra sau khi đi vào trong không gian, sợi dây rất có thể sẽ vướng vào thằng bé, dễ gây nguy hiểm.
Được thôi. Lâm Sương Sương bắt đầu hành động trông giống như một người mẹ lắm lời, dài dòng nhất trên thế giới, cô bắt đầu không ngừng nói đi nói lại với thằng bé nhà mình, không được tùy tiện mà biến mất không thấy đâu, trước khi biến mất, phải nói với mẹ.
Nhưng đối với một đứa trẻ có tính khí khó chịu như vậy, đôi khi lời nói của cô đều vô dụng, hơn nữa Anh lại luôn bảo vệ thằng bé: “Con xem con kìa, con xem con kìa, có cái gì mà phải lo lắng, sốt ruột chứ! Việc nuôi dạy con cái chính là như thế này đây, đợi đến khi thằng bé lớn lên, tự nhiên thằng bé sẽ hiểu được mà thôi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT