Lâm Sương Sương xoa xoa mặt, không dễ dàng gì mới có thể khiến đầu óc của mình hoạt động trở lại.
Cô hỏi Anh Giang: “Ông đã báo cảnh sát chưa?”
Anh Giang: “Báo cảnh sát à? Con cho rằng sư phụ của con và những người kia là người sẽ chịu thiệt à? Ông đã gọi điện thoại nói cho nó nghe rồi, sư phụ của con cũng đã cùng với những người khác đến công viên tìm rồi, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm thấy thằng bé, ông, ông sợ đã xảy ra chuyện gì đó rồi… nên ông quay về đây và nói cho con trước, cô bé, đi thôi, chúng ta cũng đi tìm thằng bé nữa.”
Hai người vội vàng lên xe.
Chiếc xe chỉ cần chạy khoảng mười phút đã đến một công viên nhỏ.
Vào mùa đông, công viên không có nhiều người, cây sồi xanh có hơi thưa thớt, bãi cỏ càng úa vàng hơn nữa.
Nhưng bên trong vẫn còn có một số dụng cụ thể thao đơn giản như thanh ngang và thanh xà đôi, chòi nghỉ mát ở cuối cuối công viên nằm bên cạnh giàn thiết bị luyện tập còn được bao quanh bởi tấm rèm bông, có một vài ông cụ cầm theo tách trà đi ra đi vào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play