Tôi và người môi giới bất động sản nhìn nhau.
Dường như anh ta cũng nhìn thấy sự bất lực trong mắt tôi, anh ta quay lại nói với Lưu Tiểu Phi đang dùng khăn giấy bịt mũi: “Sau này chị phải dọn rác sạch sẽ rồi đem rác vứt xuống thùng rác ở dưới tầng. Khu vực công cộng của chúng ta cũng có phạm vi quy định, dù thế nào đi nữa cũng không được vứt tới trước cửa nhà người khác, ảnh hưởng đến không khí hòa hợp của chung cư!”
Lưu Tiểu Phi tức giận vươn tay định kéo tôi đi, nhưng bị người của bất động sản chặn lại.
Giằng co mấy phút, cuối cùng bà ta không chịu được mùi hôi thối này nữa.
“Vậy cô ta cũng phải vứt thứ này đi!”
Trong ánh mắt mong đợi của người môi giới bất động sản, tôi vui vẻ đồng ý.
Thấy vậy, Lưu Tiểu Phi đành phải đi cùng người của bất động sản xuống tầng vứt rác, nhưng khi bà ta đi đến trước cửa nhà tôi, thì hơi dùng lại, trong tay thả một cái.
Rác rưởi vương vãi trên mặt đất.
Trái cây mốc meo, rau củ để qua đêm bị thối, những cuộn giấy dính chất lỏng không rõ lăn đến bên chân tôi. Ngay cả chậu quất lớn mà mẹ tôi đặt trước của cũng bị dính chất bẩn kinh tởm.
“Ôi trời, thật ngại quá, chất lượng túi nilon nhà tôi không tốt lắm, nếu không thì lấy chổi tới quét đi.” Ngoài miệng thì Lưu Tiểu Phi nói như vậy, nhưng lại không có một động tác muốn đi quét dọn nào cả.
Tôi cười: “Tôi nói thật, có phải năm đó Gia Cát Lượng đón chị bằng thuyền rơm phải không?”
Sau đó, không đợi bà ta phản ứng lại, tôi trực tiếp cuộn tấm thảm lại, lau lên cánh cửa nhà bà ta giống như cái giẻ lau.
Nói mới nhớ, khi mới chuyển đến, chúng tôi đã thỏa thuận rằng của của mọi người sẽ có chiều cao giống nhau, nhà bà ta không chỉ không tuân thủ quy định mà cửa nhà bà ta còn cao hơn cửa nhà chúng tôi ba phân, chiều rộng cũng lớn hơn nhiều.
Nghe nói, là do Trương Bác mê tín về phong thủy, vì muốn áp chúng ta một đầu, bỏ ra một số tiền lớn để đặt riêng những cánh cửa và ngưỡng cửa bằng gỗ, chúng rất đáng giá.
Bây giờ cả hai đều là phân mèo và thức ăn ôi thiu, chẳng phải là muốn hai vợ chồng họ tức chết sao.
Sắc mặt Lưu Tiểu Phi đột nhiên thay đổi, lập tức lao tới. Nhưng bà ta lại dẫm phải một cái lon trên mặt đất.
Nếu không phải người của bất động sản vội đỡ bà ta, bà ta gần như ngã xuống.
Tôi còn ở bên cạnh không ngừng khiêu khích: “Trời ơi, tôi cũng bất cẩn quá, tay tôi tại sao lại không chịu nghe theo sự khống chế của tôi?”
“Trời ơi, trời ơi, cái này sắp bị ngấm rồi!” Lưu Tiểu Phi tức giận đến mức mặt đỏ bừng, mới vừa đứng thẳng liền vươn tay muốn kéo tôi.
Kết quả lần này, bà ta bị trượt vỏ chuối, tôi thuận thế đem tấm thảm vứt xuống.
Lưu Tiểu Phi cắm mặt xuống đất, trực tiếp nằm lên trên tấm thảm dính đầy phân mèo với cá trích đóng hộp, giấy bịt mũi của bà ta cũng rơi ra, bà ta hét lên một tiếng đầy chói tai.
“Aaa… Mày mau kéo tao dậy! Tao muốn chồng tao… giết mày!” Tôi dang hai tay ra, quay sang nói với người của bất động sản.
“Như anh nhìn thấy đấy, là chị ta tự mình ngã.”