Trong bữa tối, anh tôi kể cho chúng tôi nghe chuyện xảy ra ở nhà hàng xóm.
Gia đình này thường mang tiếng không tốt trong khu xóm, chủ nhà tên là Trương Bác và vợ tên là Lưu Tiểu Phi.
Bình thường nhìn Lưu Tiểu Phi đã có vẻ ngoài ốm yếu, nhưng năm nay bà ta được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú.
Hàng xóm lén lút vỗ tay trầm trồ, đều cho rằng trong thời kì phong tỏa, bà ta lén lấy đồ ăn và thuốc men mà trên xã chia cho mỗi hộ gia đình, cho nên mới gặp quả báo.
Đầu tiên là anh tôi nói với bên quản lí vật tư về việc này, vẻ mặt liền họ trở nên khó xử.
“Anh cũng biết tình hình nhà họ, trước đây cũng có người báo rồi, nhân viên chúng tôi vừa tới cửa, liền bị mắng đuổi về, nếu còn cố di chuyển những thứ này, họ sẽ gọi cảnh sát, nói chúng tôi ăn cướp tài sản riêng của họ.”
“Bà cô ở lầu trên nhà anh, ngày nào cũng đi qua chiếc lư hương kia, lâu ngày chịu không nổi, nửa đêm lén ra lấy trộm mà không thành, kết quả bị bọn họ hắt một chậu máu gà, nói nếu còn xen vào việc riêng của người khác thì sẽ đổi vận cháu trai bà ta, từ già đến trẻ đều sợ đến phát sốt hai ba ngày mới khỏi!”
“Anh nói đi, gặp phải kẻ gây nghiệp thế này, chúng ta có thể làm gì?”
Nghe xong, cả nhà chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau.
Ba tôi gãi đầu: “Nếu không thì, chúng ta nhắc nhở hắn chút đi? Lỡ như… có chuyện gì xảy ra thì tệ lắm.”
Ba mẹ đều quay lại nhìn tôi, tôi gật gật đầu.
“Anh à, ngày mai anh về hãy theo họ nói chuyện chút đi.”
Ngày hôm sau, anh tôi vừa đi làm về, liền đến gõ cửa phòng Trương Bác.
Tôi đang xem TV trong phòng khách, nghe thấy tiếng động, liền phi tới bật chuông cửa video.
Gõ “bang bang” ba bốn lần, Trương Bác từ từ mở chốt cửa ra một khe hở, để lộ đôi mắt cảnh giác.
Anh tôi rất lịch sự: “Nếu không muốn gặp chuyện không may, ông dọn hết đồ trước cửa đi đi.”
Mặt mày Trương Bác tối sầm xuống, hắn bật người chửi ầm lên.
“Tao để nó trước cửa nhà tao, không phải việc của mày, bớt xen vào chuyện của người khác!”
Anh tôi cau mày định nói thì bị hắn cắt ngang: “Lư hương này là bảo vật gia truyền của nhà tao, có giấy chứng nhận, vô giá, nếu mày dám động vào, tao sẽ báo cảnh sát cho mày ngồi xổm trong tù!”
“Đừng tưởng rằng mày là xã hội đen là có thể phạm pháp gây rối, tao không sợ mày!”
Anh tôi lau mấy chấm nước bọt trên mặt, ôn hòa nhã nhặn tiếp tục nói.
“Vậy thì đừng trách tôi không nhắc nhở ông, tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”
Vừa dứt lời, trong nháy mắt sắc mặt Trương Bác bỗng thay đổi, đóng cửa sắt lại rầm một tiếng.
Tôi mở cửa: “Anh ơi, hôm nay anh bị sao vậy?”
Khi nhìn anh trên camera giám sát ban nãy, chỉ thấy mỗi góc nghiêng.
Mãi đến khi anh quay đầu lại, tôi mới nhận thấy một vết bầm tím trên trán anh, khóe môi nứt ra có vết máu khô, trông như vừa đánh một trận với người ta.
Chẳng trách Trương Bác nói anh tôi giống tên xã hội đen.
Anh bĩu môi nói: ‘Hôm nay đi trên đường bị một quả bóng rổ đập vào mắt, lại bị nổi một vết phồng rộp ở khóe miệng, ăn cơm không cẩn thận làm vỡ nó.’
Tôi an ủi anh ấy như thường lệ.
‘Không sao hết, đã sống thêm được một ngày nữa, như vậy đã rất tuyệt rồi.’
Gia đình bốn người chúng tôi có số mệnh đặc biệt, được phát hiện khi anh tôi chào đời.
Tôi nghe mẹ kể rằng, ngày anh được sinh ra, mưa dầm liên miên.
Bởi vì là con đầu lòng nên bà nội đã thỉnh một vị cao nhân đến xem mệnh cho anh.
Không ngờ rằng vẻ mặt của ông ấy thay đổi từ đang âu yếm nhìn đứa trẻ, biến thành nghi hoặc, rồi thành ra hoảng sợ.
Ông ấy bình luận ngắn gọn: “Số phận xui xẻo”.
Sau đó trước lời mời thỉnh nồng nhiệt của bà nội, vị cao nhân lần lượt xem vận mệnh cho ba mẹ tôi.
Phát hiện ra rằng hai người cũng là ngọa long phượng sồ.
Khi tôi sinh ra, bà nội đã bế riêng mình tôi đến gặp vị cao nhân, mong rằng trong nhà sẽ có một người bình thường.
Kết quả là bà cũng không được toại nguyện.
Vị cao nhân nói, điều kỳ lạ ở gia đình chúng tôi là số mệnh của mỗi người đều là đại hung, khó phân biệt cao thấp, nên chúng tôi kiềm chế lẫn nhau, có thể duy trì cân bằng một cách vi diệu, sẽ không làm tổn thương nhau.
Nhưng nếu ra đường một mình, thì sẽ là xui đến cùng tận.
Chỉ là không ngờ rằng, lại xảy ra chuyện nhanh như vậy.