Không đến hai ngày sau, Lưu Tiểu Phi đã đi lại được bình thường lại tràn đầy sức sống như trước đây.

Họ bắt đầu nghĩ cách để có thể có con.

Lưu Tiểu Phi vốn yếu ớt, bị bệnh tới mấy năm gần đây mới dần hồi phục. Bây giờ đến bệnh viện kiểm tra xem các chỉ số của cơ thể có bình thường hay không, bà ta bắt đầu uống thuốc bắc để hỗ trợ khả năng sinh sản.

Tôi nghe mẹ tôi nói, mỗi ngày ba bát lớn, đều đều là dược liệu đun suốt mười giờ đồng hồ.

Mỗi ngày khi nhìn thấy Lưu Tiểu Phi, vừa mở miệng ra liền ngửi thấy một mùi thuốc bắc khiến người ta khó chịu.

Nhưng một tuần sau, thình lình xuất hiện những túi rác lớn, chất đống từ của nhà đối diện đến nhà tôi.

Không chỉ vậy, từ túi rác còn chảy ra chất lỏng màu nâu sẫm, còn bốc lên mùi hương rất khó ngửi.

Làm ướt tấm thảm mới trong nhà tôi, tấm thảm đỏ bị làm bẩn khiến một mảng lớn thành màu nâu sẫm, không khó để người ta liên tưởng đến một thứ gì đó kinh tởm.

Trương Bác ở cách vách lấy chuyện đàn ông không phải làm việc nhà ra đê tự hào, mà Lưu Tiểu Phi lại là một bà nội trợ, nếu có thể nằm thì chắc chắn sẽ không ngồi.

Mấy ngày nay cũng không thấy bà ta bước ra khỏi cửa, nghĩ một chút liền có thể biết được đống rác này tới từ đâu.

Tôi cầm thảm đi tới gõ cửa nhà đối diện, nhưng không có ai ra mở cửa.

Nhìn thấy mắt mèo trước mặt hơi lóe lên, tôi lấy điện thoại ra giả vờ gọi cảnh sát: “Alo, đồng chí cảnh sát phải không, hàng xóm của tôi hình như đã xảy ra chuyện gì rồi, rác ở ngoài cửa mấy hôm rồi vẫn chưa thấy vứt đi, không biết người bên trong có phải…”

Cửa bất ngờ được mở ra.

Lưu Tiểu Phi chống tay lên hông, hung dữ nói: “Mày ở đây nguyền rủa ai đấy!”

“Hóa ra vẫn chưa chết.” Tôi ném thảm tới bên cạnh chân bà ta: “Túi rác của nhà chị làm thảm của tôi bị bẩn, chị xem rồi nghĩ phải xử lý thế nào đi.”

“Tao để rác ở cửa nhà tao, thảm của mày bị bẩn thì liên quan gì đến tao.” Mắt của bà ta cũng không nhìn lên một chút, tức giận hừ hừ mũi.

“Hơn nữa, lối ra vào là khu vực công cộng, tao là chủ của nơi này, tao thích ném rác chỗ nào thì tao ném, cũng không có ai e ngại chuyện này, chỗ bất động sản cũng chưa nói gì, làm gì tới lượt mày quản?”

Tôi hỏi: “Chị thật sự không vứt đi sao?”

Lưu Tiểu Phi chưng ra bộ dạng cô có thể làm gì được tôi.

Tôi xoay người trở về nhà, lấy ra hai lon cá trích đóng hộp cùng túi bún ốc măng chua.

Đổ tất cả xuống thảm trước mắt Lưu Tiểu Phi.

Sau đó đến sau cửa lại múc một thìa phân mèo, đổ ở bên trên rồi dùng sức nghiền nát.

Lập tức, thứ sền sệt màu nâu vàng lan tỏa, mùi thối nồng nặc trong không khí.

Trong tức khắc, mùi cá trích đóng hộp cùng măng chua lên men trộn lẫn với nhau tạo thành một loại mùi khó ngửi mới.

Mùi hương xốc lên mũi, nếu so với mùi dung dịch amoniac mà tôi ngửi thấy ở trường đại học chỉ có thể hơn chứ không thể kém.

Gioongs như có người đang ăn bún ốc trong hố phân vậy.

Sắc mặt Lưu Tiểu Phi tái xanh.

Ngay lúc bà ta chuẩn bị hét lên một tiếng đầy chói tai, tôi cuộn thảm, ném trước cửa nhà bà ta: “Dù sao cũng là khu vực công cộng, nếu chị không vứt, tôi đây cũng không vứt!”

Ngay sau đó tôi chạy vào trong nhà, đóng cửa lại.

Từ nhỏ tôi đã thích một số thứ kỳ lạ, chẳng hạn như sầu riêng, đậu phụ thối, cá quế hôi, với tôi mà nói không có một chút cảm giác nào.

Ngay cả món cá trích đóng hộp nổi tiếng, lần đầu tiên nhìn thấy nó, tôi cũng chỉ cau mày.

Lâu dần, gia đình tôi cũng quen với mùi này.

Chạng vạng, Lưu Tiểu Phi gọi người của bất động sản tới đây, nói muốn khiếu nại tôi, tôi tỏ vẻ vô tội, nói: “Đây là thảm tôi để ở cửa nhà mình, định bao giờ xuống lầu thì vứt, làm sao vậy, chẳng lẽ không thể vứt đi sao? Tôi thấy hàng xóm của tôi mấy hôm rồi chưa vứt rác đều chảy cả nước, cũng có thấy ai bảo gì đâu.”

Người của bất động sản bóp mũi.

“Chúng ta có thể để đồ ở hành lang, nhưng không được gây cản trở cho người khác.”

“Vậy?”

Tôi mở cửa nhưng chỉ mở được một nửa vì túi rác bị kẹt ở cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play