Sáng sớm Tử Hiên tỉnh lại đầu tiên, nhìn ra cửa sổ sắc trời vừa tờ mờ sáng, xoay đầu nhìn người trong ngực vẫn như trước ngủ rất quen. Tối hôm qua hai người không hề tiết chế tựa hồ muốn bù đắp yêu thương thiếu hụt thời gian qua, mãi đến tận khi không còn hơi sức mới ngừng vận động.
Tuy rằng theo thói quen thức dậy sớm nhưng vẫn cảm thấy rất mệt, dù là cảnh sát sức khỏe tốt đến mấy thì một buổi tối dằn vặt cũng mệt chết được chứ chẳng chơi. Với lại thời gian còn sớm, cô còn muốn ôm người yêu dấu ôn tồn thêm một chút, không ngờ điện thoại di động reo vang quấy rối.
Tử Hiên chậm rãi rút cánh tay đau nhức ra, rón ra rón rén xuống giường, từ trên mặt đất nhặt chiếc quần lấy điện thoại trong túi ra, đem áo khoác khoác lên người nhấn nút tiếp điện thoại.
"Madam không xong rồi, người dân thể dục buổi sáng báo cảnh sát phía tây ngoại thành lại phát hiện một bộ thi thể, cùng với thi thể ngày hôm qua tình huống y hệt nhau, hoài nghi là do tên sát thủ liên hoàn gây ra, chúng tôi và pháp y đều ở hiện trường, có gọi cho cô vài lần nhưng không được, cô bây giờ có thuận tiện đến đây được không?"
"Được rồi, hai mươi phút sao tôi sẽ đến, anh nhắn địa điểm vào máy di động cho tôi"
Sau khi cúp điện thoại Tử Hiên nhặt lại bộ quần áo đêm qua mặc vào. Sau khi mặc chỉnh tề cô đi đến bên giường giúp Vũ Hàm đắp chăn cẩn thận, nhìn người nào đó giờ khắc này an ổn ngủ, cô sờ sờ trán của nàng cúi đầu hôn lên, cũng cúi người ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: "Chờ tôi trở về, Trần Vũ Hàm, em còn nợ tôi một câu trả lời"
Khi Vũ Hàm thức dậy đã là ba canh giờ sau, ánh mặt trời chói chang xuyên thấu qua cửa sổ chiếu thẳng vào phòng, nàng nhíu mày lại cầm đồng hồ báo thức liếc mắt nhìn, đã là buổi trưa.
Thân thể dưới chăn cảm thấy mệt mỏi cực kỳ, đặc biệt là nơi nào đó, đột nhiên nàng nhớ đến cái gì liền bật dậy giở chăn ra liếc mắt nhìn. Chỉ thấy lúc này trên người mình không có mặc quần áo, còn đầy dấu hôn ngân to nhỏ, nàng nhất thời sững sờ ấn trán cố gắng nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua.
Từng đoạn ngắn trong đầu lóe qua, nàng nhớ là bản thân không muốn đi cùng Trình Phong giao lưu với đám bạn bè của hắn, sau đó uống rất nhiều rượu, mơ hồ hình như mình bị hạ thuốc, chẳng lẽ mình cùng hắn? Không thể nào!
Vũ Hàm vò đầu của mình không ngừng vỗ vỗ cố gắng nhớ lại chút gì, đang nghĩ đến việc mình vạn nhất bị gã Trình Phong kia lăng nhục thì đột nhiên ờ góc giường một vật phát sáng đập vào trong mắt nàng.
Vũ Hàm cầm sợi dây trong tay, nhẫn của Tử Hiên sao lại ở đây? Trong đầu nhớ lại từng đoạn ký ức rõ ràng, chậm rãi chắp vá từng chuyện trải qua tối hôm qua.
Nàng mhắm mắt nhớ lại gương mặt người kia nổi giận nhìn mình đau lòng vạn phần, sau đó ôm nàng rời đi. Lại nhớ bản thân mình ở trên xe còn không từ thủ đoạn khiêu khích người ta. Nhớ đến đoạn đó nàng đỏ cả mặt, chính mình lúc nào gan to làm ra động tác khiêu khích như thế.
Sau đó chính là hình ảnh trong phòng tắm rối loạn hương tình, hơn nữa lại là chính mình chủ động khiêu gợi, càng nhớ bất giác cả thân thể cũng hồng hồng. Đồng thời nàng cũng vui mừng vì mình và Trình Phong không phát sinh chuyện gì.
Mọi chuyện gần như nhớ lại đầy đủ nhưng nhìn bên cạnh trống không, người kia có lẽ đã đi lâu rồi. Vũ Hàm bắt đầu ở trên giường tìm điện thoại di động của mình, nhưng nửa ngày vẫn không tìm được, liền chuẩn bị xuống giường tìm. Mới vừa bước xuống đã muốn ngã sấp, có thể tưởng tượng được các nàng đêm qua cỡ nào điên cuồng, nàng trước tiên thay y phục sau đó đi sang phòng khách.
Chỉ thấy trên bàn để lại một tờ giấy, mặt trên viết: Có việc gấp, đi trước, sẽ liên lạc lại. Đơn giản có chín từ nhưng lại khiến cho nội tâm Vũ Hàm đúng thật là đủ mùi vị, Tử Hiên sẽ liên lạc lại, lúc ấy nên nói như thế nào đây, còn phải đối mặt với cha mẹ bên kia.
Từ trong túi xách lấy điện thoại ra nhìn thấy trên màn hình vô số cuộc gọi nhỡ, đều là của cha mẹ gọi đến muốn nhắc hôm nay là ngày nàng phải đính hôn, thật là phiền muộn.
Vũ Hàm gọi cho Trần mẹ, bên kia bọn họ gấp gáp muốn chết, nhìn thấy con gái gọi đến lập tức ấn nút nghe: "Vũ Hàm, con xảy ra chuyện gì, hôm nay là ngày quan trọng, con đâu rồi? Phóng viên đều đã đến, con mau mau lại đây."
"Mẹ, con có chút không thoải mái"
"Con gái, con đừng nói là con thay đổi ý định? Hay là con cùng Trình Phong xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ, con sẽ nói chuyện với mẹ sau, bây giờ con gọi cho Trình Phong"
Bên kia Trần mẹ liên miên cằn nhằn trách cứ nàng, nàng ngắt điện thoại gọi cho Trình Phong.
"Trình Phong, chúng ta có chuyện cần nói"
"A, bác sĩ hình như tôi và em không có chuyện gì để nói. Tôi không muốn phí lời, ngày hôm nay em không xuất hiện, tôi ngay lập tức sẽ báo cảnh sát, cha em chờ ngồi tù đi!"
"Anh đừng khinh người quá đáng, là anh phá vỡ thỏa thuận giữa chúng ta, anh đã quên anh hôm qua làm chuyện gì với tôi sao? Anh cũng phạm pháp..."
"Làm sao, bác sĩ Trần y đây là ra điều kiện với tôi? Em quả thật ngu ngốc! Em có chứng cứ sao? Nhân chứng vật chứng có không? Không phải vật chứng đêm qua bị vị cảnh sát nhà em làm tiêu tan rồi sao?"
Nghe được đối phương trầm mặc, Trình Phong đắc ý: "Chỉ bằng vào mấy câu nói căn bản không thể định tội tôi, thêm vào thế lực nhà tôi thế nào, phủi mông một cái là có thể đi, tôi khuyên em đừng lãng phí thời gian, hạn cho em trong vòng hai tiếng đồng hồ phải sang đây, tôi sẽ coi như chưa phát sinh chuyện gì"
Vũ Hàm muốn nói thêm nhưng bị hắn cúp máy, nàng vô lực ngồi trên ghế không biết nên làm gì, nhìn điện thoại di động hiện dãy số quen thuộc gọi đến mà mình lại không có can đảm để nghe, liền như vậy nhìn màn hình đờ ra.
Tử Hiên sáng sớm vội vàng chạy tới địa điểm có án, thăm dò lấy chứng cứ hết nửa ngày, trở lại cảnh cục cùng pháp y phân tích tình huống người chết, tiếp theo là triệu tập mọi người mở cuộc họp, bận bịu không thể đi đâu.
Thẳng tới giữa trưa lúc ăn cơm mới được thảnh thơi, cô lo lắng cho Vũ Hàm nên nhắn tin: Đã thức chưa? Thân thể thế nào?
Vũ Hàm chính là đang xoắn xuýt có nên hay không nên đến lễ đính hôn thì nhận được tin nhắn này, nước mắt không tự chủ rơi xuống, sau đó mấy phút mới nhắn tin trả lời: Dậy rồi, em không có chuyện gì.
Tiếp theo lại nhận về một tin: Buổi tối tôi đến nhà em, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?. Vũ Hàm nhìn tin nhắn không biết nói cái gì, sững sờ ở đó chậm chạp không có trả lời.
Đột nhiên Tử Hiên nhớ tới hôm nay là ngày nàng và người đàn ông kia đính hôn, nàng sẽ không ngốc đưa mình vào miệng hổ chứ? Vừa nghĩ tới cô liền gọi điện thoại sang chất vấn Vũ Hàm: "Em vì sao không trả lời tôi? Em đừng nói với tôi là em đang ở Trình gia?"
"Em... Không có!"
Nghe được giọng nói có chút ngẹn ngào, Tử Hiên sốt ruột hỏi: "Có phải là xảy ra chuyện gì? Em khóc sao?"
Lại là trầm mặc, Tử Hiên cảm thấy mình sắp điên rồi: "Trần Vũ Hàm, em đừng như vậy, tôi bị em dằn vặt sắp nổ tung rồi, tôi thật sự thua em mà. Em ở nhà đi, tôi đến ngay"
Nói xong Tử Hiên giao phó công việc chạy đến nhà Vũ Hàm, ở cửa hít một hơi thật sâu, sau đó ấn chuông.
Vũ Hàm không nghĩ cô ấy thật sự đến, do dự một hồi mới đi ra mở cửa, hai người ngồi trong phòng khách quen thuộc, bốn mắt nhìn nhau, không biết nói cái gì.
Nhìn nàng đôi mắt đỏ hoe, Tử Hiên hai tay cầm lấy bờ vai của nàng: "Nói cho tôi là chuyện gì, đừng để tôi mãi suy đoán, nói ra chúng ta cùng giải quyết được chứ?"
Vũ Hàm suy nghĩ một chút: "Em không biết nói thế nào, em nghĩ đến lúc nào đó Hiên sẽ hiểu. Có một số việc cũng không phải chúng ta muốn là được, rất nhiều lúc thân bất do kỷ, cũng không phải tất cả mọi chuyện ta đều có thể khống chế, em không chỉ một mình, em còn có người nhà..."
Tử Hiên đánh gãy lời nàng: "Rõ ràng, tôi cái gì cũng không biết! Không cần phải nói, nếu em không muốn nói tôi không miễn cưỡng ngươi. Sau này khi nào em muốn nói thì nói, vậy coi như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra, tôi hôm nay cũng chưa từng đến đây. Em vẫn là em, tôi vẫn là tôi, cứ như vậy đi."
Nói xong Tử Hiên đứng dậy đi ra cửa không mang theo một tia quyến luyến. Cô thật sự mệt mỏi, cô vĩnh viễn đoán không ra tâm tư Vũ Hàm, cũng không hiểu, vậy thì thôi! Cũng không cần thiết cứ dây dưa mãi, như vậy chỉ tăng thêm buồn phiền.
Thời gian có thể chứng minh tất cả, thế nhưng có thể là một ngày, một năm, cũng có thể mười năm, ai cũng không biết được. Chỉ sợ khi đó ai cũng đều già nua, năm tháng vừa đi không quay đầu lại!
Lúc Tử Hiên chuẩn bị kéo cửa đi ra, phía sau bất chợt có một đôi tay ôm lấy mình, chỉ nghe sau lưng có tiếng khóc run rẩy không thành tiếng, cô không nỡ tàn nhẫn, tâm cũng vì thế mềm nhũng, Tử Hiên xoay người ôm người kia vào ngực.
"Vũ Hàm, tôi xin em, nói cho tôi được không?"
"Cha em tham ô công khoản của Trình thị, Trình Phong phát hiện nói phải báo cảnh cho cha em ngồi tù, sau đó hắn nói nếu như em chịu gả cho hắn thì hắn coi như việc này chưa từng xảy ra..." Vũ Hàm lúc này mới đem chân tướng từng chuyện nói ra.
"Em đáp ứng hắn, còn chia tay tôi. Haha, Trần Vũ Hàm, tôi thật không biết nói em thế nào. Em là bạn gái của cánh sát, có chuyện gì em hẳn phải cùng tôi thương lượng, mà không phải ngốc đi thỏa thậun cùng cái tên rác rưởi, em xem hắn đã làm những gì đối với em?" Tử Hiên nghe được chuyện này bắt đầu phẫn nộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT