Nhìn người trước mặt rõ ràng đang nổi giận, Vũ Hàm nhất thời không biết nói cái gì chỉ lặng lẽ cúi đầu, đối với chuyện này xác thực chính mình có lỗi trước, lỗi đầu tiên chính là chỉ lo cứu cha mà không cùng người yêu thương lượng, nàng thừa nhận nàng rất ích kỷ.
Tử Hiên khi nghe Vũ Hàm kể đầu đuôi sự tình, thời khắc đó lửa nóng bốc lên đầu, cô đúng là tức giận, đối với phương pháp giải của Vũ Hàm cô thật không có ý kiền, không thể không cảm thán tình thân quả nhiên lớn hơn tình yêu, cá cùng gấu không thể nào có cả hai! Chính mình cũng bất đắc dĩ.
Chờ đến tỉnh táo lại, cô nhìn người nào đó ngồi im nãy giờ không nói gì, hỏi: "Sự tình cũng đã thành như vậy, em định thế nào?"
"Em không biết, Trình phong nói nếu như trong vòng hai tiếng không thấy em sẽ báo cảnh sát."
"Tôi luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, em đi theo tôi, tôi và em cùng đi làm rõ"
"Theo Hiên? Cùng đi? Không tốt đâu" Vũ Hàm nghĩ thầm nếu cứ như vậy không phải càng làm càng loạn sao, nàng đứng ở đó không nhúc nhích.
"Em ngốc thật, em cảm thấy bây giờ em còn cách nào khác sao, trừ phi em đồng ý đính hôn với hắn, vậy tôi sẽ không nói gì. Nếu như không phải, vậy em bây giờ theo tôi đi gặp ba em hỏi vài tình huống cụ thể để xem có thể có cách nào khác không". Thấy Vũ Hàm không nói gì Tử Hiên liền kéo nàng một mạch ra ngoài.
Rất nhanh hai người đi đến biệt thự Trình gia, mới vừa xuống xe truyền thông liền hướng bên này chạy đến. Từ trong xe nữ chính bước xuống nhưng vị bên cạnh nàng là ai? Ồ? Thấy thế nào trông khá quên đây?
Lúc mọi người còn bận suy đoán, Tử Hiên nhanh nhẹn mang theo Vũ Hàm xuyên qua đám đông đi vào trong, cô nói Vũ Hàm gọi điện thoại hỏi xem cha mẹ đang ở đâu sau đó hai người cùng đi đến đó.
Trần phụ Trần mẫu nhìn thấy con gái dẫn theo một cô gái xa lạ có chút hiếu kỳ hỏi: "Vũ Hàm, đây là người nào?"
"Thúc thúc a di, chào ngài, con là bằng hữu của nàng, con tên Hà Tử Hiên, con là cảnh sát, con có chút việc muốn cùng thúc thúc tìm hiểu". Tử Hiên trước một bước tự giới thiệu về mình.
Trần mẫu vừa nghe cảnh sát liền cuống lên kèo Vũ Hàm qua một bên thấp giọng nói: "Con tại sao đem cảnh sát đến đây, con không có nói chuyện của cha con cho cô ấy biết chứ? Con đây là muốn đẩy cha con vào lửa hay sao? Con chẳng phải muốn cùng Trình Phong đính hôn hay sao, làm sao vậy?"
"Mẹ đừng vội, Tử Hiên là đến giúp chúng ta."
Lúc này Trình Phong từ WC trở ra thấy cả nhà bọn họ ở trong phòng nói chuyện liền hướng căn phòng đi tới. Vừa vào phòng đã thấy Tử Hiên cũng đứng bên cạnh, hắn cười nói: "Hà cảnh quan, ngọn gió nào thổi cô đến đây? Tôi nhớ không lầm là không có mời cô? Hay là nơii này có tội phạm cần tra án?"
"Trình Phong, chuyện của anh tôi biết tất cả, Vũ Hàm sẽ không gả cho anh đâu"
"Ồ? Vũ Hàm có thật không?" Trình Phong nhìn chằm chằm nàng hỏi.
"Tôi..."
Nghe Tử Hiên nói thế Trần mẫu cuống lên ngó Vũ Hàm xác nhận xem có phải là thật hay không.
"A di, ngài không cần hỏi nàng, con biết bởi vì chuyện của thúc thúc mà Vũ Hàm mới chấp nhận cái thỏa thuận hoang đường như thế, hai người có biết như vậy sẽ hại một đời con gái, hôm qua nàng còn bị gã tiểu nhân hèn hạ này hạ độc, suýt chút nữa bị cưỡng bức, còn bị hắn đánh một cái..."
Trần phụ nghe đến đó thì nhìn nữ nhi của mình, quả nhiên khóe miệng có vết thương, ông kích động trừng mắt với Trình Phong: "Cô ấy nói có đúng không?"
"Nhạc phụ đại nhân, tôi cùng vị hôn thê thân thiết thì nói cái gì mà cưỡng bức chứ. Tôi cuối cùng có làm được cái gì đâu"
"Nói như vậy chuyện này là thật sao, kẻ cặn bã! Tao coi như là ngồi tù cũng sẽ không đem con gái gả cho mày". Trần phụ lao lên một quyền đánh vào trên mặt Trình Phong.
Trình Phong phun một ngụm máu: "Tôi là kẻ cặn bã, haha! Bây giờ nói dễ nghe như vậy, lúc trước bán con gái sao không thấy ông nói gì? Nếu đáp ứng giao dịch thì phải cố gắng thực hiện đi, bây giờ diễn vai cha con tình thâm cho ai xem. Nhớ những lời ông nói đó, vừa vặn có Hà cảnh quan ở đây, tôi muốn báo án người này tham ô công quỹ, còn đánh người, mau mau còng ông ấy đi"
"Tôi tham ô không phải trách nhiệm quản lí của tôi, còn đánh người thì tôi không thấy, mọi người có thấy không?" Vũ Hàm cùng Trần mẫu đều nhất trí lắc đầu.
"Được, họ Hà kia coi như cô có khí phách. Các người hôm nay làm nhục Trình gia tôi cũng sẽ không để cho các sống yên đâu. Bá phụ bá mẫu, hai người biết hôm qua vì sao tôi không cưỡng bức được con hai hai người không? Đó là bởi vì bị người nào giữa đường ngăn cản, tôi đây mua pháo nhưng kết quả lại bị người khác thả, haha ~" Trình Phong cười càn rỡ.
Tử Hiên nắm cổ áo của hắn dồn lên tường: "Trình Phong, tôi cảnh cáo anh không nên nói lung tung"
Trình Phong hất tay Tử Hiên ra sửa lại quần áo: "Nhân viên cản vụ lại dám uy hiếp công dân tốt, cô không sợ tôi thưa cô hay sao? Tọi nói đều là lời nói thật, tại sao lại nói là lung tung! Bá phụ bá mẫu, hai người không phải tò mò muốn biết cô ta là ai sao?"
Trần phụ Trần mẫu vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn hắn, Vũ Hàm muốn ngăn cản cũng đã chậm, Trình Phong đem mối quan hệ của các nàng nói ra.
"Để cho tôi nói cho hai người nghe, người có quan hệ thật sự với con gái hai người chính là vị cảnh sát này đây"
"Làm sao có khả năng? Cô ta là nữ" Hai người khiếp sợ, hiển nhiên bọn họ làm sao cũng không tin.
"Đó còn không phải do hai người không dạy bảo con gái hay sao, lại thích một người phụ nữ. Chà chà, tối hôm qua chắc là cảm xúc mãnh liệt lắm phải không. Những lời tôi nói đều có chứng cứ, bác sĩ Trần em còn muốn giấu cha mẹ em tới khi nào?" Trình Phong bỗng kéo mạnh áo Vũ Hàm làm phần vai lộ ra, chỉ thấy trên cổ cùng xương quai xanh nơi đó che kín dấu vết Tử Hiên lưu lại tối hôm qua.
"Vũ Hàm, con... con nói cho cha mẹ nghe hai người có đúng như lời hắn nói hay không, có thật hay không?" Trần mẫu kích động nắm tay Vũ Hàm không ngừng lắc.
Nhìn thấy nữ nhi mình trầm mặc không lên tiếng, thái độ này tương đương với ngầm thừa nhận, Trần mẫu tức giận nâng tay lên chuẩn bị đánh đứa con gái bất hiếu, bà đem sự phẫn nộ trong lòng tất cả đều hóa thành sức lực trực tiếp vung tới, chỉ nghe một tiếng chát vang dội của bàn tay tát vào mặt đối phương.
Trong phòng nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, Tử Hiên trên mặt lập tức nổi rành rạnh 5 lằn ngón tay. Đúng, khoảnh khắc nhìn thấy Trần mẫu giơ tay lên, lại thấy người nào đó ngốc nghếch đừng im không nhúc nhích, lúc này cô vững vàng đứng trước mặt che chắn nhận cho nàng cái tát tai này.
Nghe tiếng vang hạ xuống, Vũ Hàm hết hồn di chuyển thân thể nhìn thấy gương mặt trắng trẻo của Tử Hiên đỏ ửng dầu tay. Mẹ của mình chắc đánh rất mạnh, nàng đau lòng xoa mặt Tử Hiên và khóc: "Hiên Hiên, có đau hay không?"
"Không đau, em đừng khóc, tôi không có chuyện gì!"
Trình Phong ở một bên xem trò hay còn vỗ tay: "Thực sự là đặc sắc, quá đặc sắc! So với kịch truyền hình còn hay hơn. Được rồi, xem cuộc vui cũng xem được rồi, việc nhà của các ngươi tôi mặc kệ, tôi còn phải đi thu thập hỗn loạn do các người gây ra."
"Đúng rồi, bá phụ, ngày mai không cần đến công ty, tôi sẽ gọi luật sư cho ông hay sau, ngày mai có lẽ cảnh sát sẽ tới cửa mời ông uống cà phê. Được rồi, mọi người tiếp tục đi"
Giờ khắc này Trình Phong chính là đang tưới dầu vào lửa, Trần phụ nghe xong cũng bất đắc dĩ, Trần mẫu thì lại nhìn con gái bên cạnh đang đau lòng nữ cảnh sát kia mà tức run người.
"A di, trước tiên không nên tức giận, chúng ta đi ra ngoài lại nói."
"Ai là dì của cô? tôi và cô có quen sao?" Trần mẫu bây giờ rất không ưa Tử Hiên, bà trực tiếp kéo tay Vũ Hàm ra ngoài.
Thấy Trần mẫu nổi nóng, Tử Hiên cũng không nói gì, chậm rãi đi phía sau bọn họ ra khỏi Trình gia. Khi cô định lên xe thì Trần phụ gọi lại: "Hà cảnh quan, ta nghĩ ta đi theo cô một chuyến về cảnh cục, ta chuẩn bị đi tự thú. Ngày đó sớm muộn gì cũng đến, ta ngàn vạn lần không nên đồng ý phương pháp vô lý của mẹ Vũ Hàm, ai ~ "
"Thúc thúc, ngài cũng đừng tự trách. Tuy rằng chuyện này không phải phía con phụ trách, thế nhưng sếp Vương bên đó con có quen thân, con sẽ nói với sếp Vương một tiếng. Con cũng nghe Vũ Hàm kể lại rồi, luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, phía con bên này cũng sẽ giúp ngài điều tra thêm, hơn nữa ngài là tự thú, quan toà nhất định sẽ nương tình, ngài không nên quá lo lắng"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT