Nghe Ngô Tĩnh nói không có chuyện gì, Tử Hiên cũng ôm Vũ Hàm ra ngoài xuyên qua một đám người đang vây xem đi ra xe. Nhẹ nhàng đặt nàng ở ghế phụ sau đó thắt chặt dây an toàn, cô ngẩng đầu nhìn nàng tựa hồ dáng vẻ rất khó chịu, cảm giác sắc mặt cũng càng ngày càng hồng, Tử Hiên vô cùng lo lắng.
Nhìn vết thương trên khóe miệng Vũ Hàm, Tử Hiên dùng tay dịu dàng xoa, đau lòng hỏi: "Còn đau phải không? Nếu không trước tiên đưa em đi bệnh viện xem thế nào"
"Không đi bệnh viện, vết thương ngoài da thôi không có gì đáng ngại, về dùng cồn sát trùng là được, em có chút khó chịu, chúng ta về nhà đi". Vũ Hàm bĩu môi kháng nghị.
Nghe nàng nói như thế, Tử Hiên cũng không nói thêm gì nữa liền mở cửa xe khởi động xe hướng quen thuộc về nhà nàng. Ở trên xe, Vũ Hàm bắt đầu liên tục nói nóng, xem ra thuốc lúc này chậm rãi phát huy tác dụng, tựa hồ còn càng ngày càng nghiêm trọng. Tử Hiên săn sóc cho nàng mở cửa sổ cho gió lùa vào nhưng căn bản không có tác dụng gì.
Vũ Hàm mơ màng liên tục nhìn chằm chằm vào người đang lái xe, chỉ lo đây là một ảo giác, vì muốn chứng minh mình không phải đang nằm mơ nàng đưa tay ra sờ lên gò má người kia.
Tử Hiên bị nàng chạm vào nóng đến giật mình, mới quay đầu lại nói với nàng: "Không nên lộn xộn, tôi đang lái xe, nguy hiểm!"
Nhưng Vũ Hàm lúc này làm gì nghe thấy, nàng tiếp tục cảm thụ cảm giác quen thuộc thiếu vắng đã lâu. Tử Hiên tuy rằng thường ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng, thế nhưng da dẻ dù có phơi nắng cũng không có đen, lại rất mềm nhẵn, đúng rồi, chính là cái cảm giác này, tất cả những thứ này nguyên lai không phải là ảo giác, giờ khắc này người nàng yêu thật sự đang ở cạnh nàng.
Vũ Hàm cực kỳ thoải mái, còn Tử Hiên lại không thể chuyên tâm lái xe, cô lập tức thắng gấp bắt cái tay đang làm loạn: "Vũ Hàm, ngoan đi em, một hồi là đến nhà"
Lời vừa dứt đã thấy Vũ Hàm bằng tốc độ kinh người cởi đai an toàn bật dậy một thoáng vượt qua ngồi trên người Tử Hiên, áo khoác hờ hững tuột khỏi bờ vai.
Hiện tại thân thể ửng hồng của Vũ Hàm gần như lộ ra bên ngoài, Tử Hiên nhìn đến mặt đỏ bên tai, đôi mắt không biết đang nhìn vào chổ nào, nói lắp bắp: "Em... Em làm... cái gì? ngồi xuống!"
Vũ Hàm tự mình hai tay nâng mặt của cô: "Hiên Hiên, Em rất nhớ Hiên" Nói xong cúi đầu cấp thiết hôn lên môi cô.
"A..." Tử Hiên không ngờ cô gái này dưới sự khống chế của thuốc trở nên nhiệt tình như lửa, suýt chút nữa hôn mình muốn không thở nổi. Nụ hôn này không thể ngăn cản, Vũ Hàm tay dần dần luồn vào trong quần áo Tử Hiên đẩy nội y ra xoa nắn nơi mềm mại của cô.
Khi da thịt vừa tiếp xúc với bàn tay hừng hực của đối phương, Tử Hiên hít vào một hơi, mở mắt ra nhìn người trước mặt ý loạn tình mê, cô biết giờ khắc này nàng khẳng định rất khó chịu, nhưng thật không thể giữa đường biễu diễn xuân cung đồ.
Tuy nói người bên ngoài không nhìn thấy bên trong đang làm gì, bất quá kịch liệt sẽ làm xe rung động không khỏi gây sự chú ý, vạn nhất gặp đồng nghiệp đi tuần tra sang đây xem xảy ra chuyện gì, vậy cũng quá ngại ngùng, này nếu như truyền đi còn gì là mặt mũi nha? Suy nghĩ một chút vẫn là không nên ở đây làm chuyện kích thích, mặc dù nói vậy nhưng nội tâm của cô có chút khát vọng.
Cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng sinh lý, Hà cảnh quan một thoáng liền đem chuyện này loại trừ ra khỏi đầu óc, cô vội vàng nắm cánh tay đang sờ soạn lung tung kia lại: "Vũ Hàm, chúng ta về nhà trước được không?"
Nguyên lai tưởng rằng nàng ấy sẽ không chịu, kết quả lại nghe người kia đồng ý còn từ trên người mình leo xuống, Tử Hiên không khỏi nở nụ cười, không thể không nói vị bác sĩ nào đó năng lực khống chế quả nhiên lợi hại, sắp tới khoảng khắc ấy ấy lại còn bị tác dụng của thuốc, vậy mà có thể chịu đựng được.
Tử Hiên dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nhà xuống xe lại bế Vũ Hàm lên, cảm giác được nàng toàn thân đều là mồ hôi. Mà mặt Vũ Hàm lúc kề sát mặt của đối phương cảm thấy thật thoải mái, nên cứ hướng về cái nơi mềm mại kia cọ cọ làm Tử Hiên không biết làm sao.
Thật vất vả đến cửa, từ trong túi Vũ Hàm lấy ra chìa khóa mở cửa, mở đèn. Nhìn trong phòng tất cả so với lúc cô rời đi vẫn như vậy, hầu như đều không có gì thay đổi, Tử Hiên ôm nàng trực tiếp đi vào phòng vệ sinh.
Tử Hiên đặt nàng ngồi xuống, chỉnh nước ấm, sau đó cởi quần áo bị xé rách ra nhìn trước nhì sau xem có vết bầm hay bị thương chổ nào không, cũng may là không có nếu không phải vậy cô khó mà kiềm chế mình không giết gã đàn ông kia.
Tử Hiên nhẹ nhàng giúp nàng cởi nội y, cởi quần, cuối cùng là quần lót. Bế nàng đặt vào bồn tắm, một loạt động tác liền mạch.
Vũ Hàm cả người nằm thẳng trong bồn tắm, toàn thân hồng thấu như tôm, Tử Hiên quỳ trên sàn nhà trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác thật tâm tắm rửa cho Vũ Hàm, nỗ giúp nàng hạ nhiệt.
Có phương pháp nào mà đơn giản như vậy, Hà cảnh sát quá ngây thơ rồi, cách này không chỉ không có hiệu quả hơn nữa mỗi lần ma sát lại nghe tiếng Vũ Hàm rên rỉ thoải mái, đặc biệt là khi lau rửa đến bộ vị nhạy cảm, thanh âm này càng cao. Thực sự là quá mê hoặc lòng người làm Tử Hiên cảm xúc dâng trào, chỉ chốc lát nhiệt độ của người chính mình cũng gấp gáp tăng lên, hạ thân xuất hiện cảm giác, cô ngượng ngùng đến cả lưng cũng cúi gầm xuống.
Tử Hiên không ngừng nhắc nhở chính mình phải khắc chế, run rẩy cầm lấy vòi hoa sen cố gắng chỉnh nước mát phun lên người của Vũ Hàm hy vọng khiến nàng bớt nóng, nhưng cũng không dám chỉnh quá lạnh, dù sao bây giờ thời tiết cũng hanh, sợ nàng cảm mạo.
Tử Hiên thật vất vả mới áp chế lại nội tâm rực lửa nhưng người con gái kia chẳng biết từ lúc nào đưa mặt đến sát mặt của mình chỉ cách nhau chừng 1cm, còn hướng mình phun nhiệt khí: "Hiên Hiên, em khó chịu."
Tử Hiên yết hầu gian nan co giật: "Chịu đựng, cố chịu đựng, một lát là hết, ngoan"
"Nhưng em không chịu được, cả người không thoải mái"
Vừa dứt lời liền đưa tay bắt đầu mở cúc áo Tử Hiên, một nút hai nút... mãi đến tận khi cởi hết toàn bộ. Tử Hiên kinh ngạc đến ngây người vẻ mặt của nàng đang cởi áo cho mình. Sau khi Vũ Hàm cởi áo sơ mi của Tử Hiên ném xuống, nàng đưa tay dọc theo xương quai xanh một đường xoa xoa, đầu tiên là nhìn thấy trên cổ Tử Hiên đeo chiếc nhẫn có khắc tên mình, Vũ Hàm nỉ non: "Hiên còn giữ chiếc nhẫn này?"
"A, tôi không có nhẫn tâm như em, vẫn không nỡ"
Vũ Hàm không nói gì, tay tiếp tục đi xuống, chỉ thấy trên người cô ấy vài vết thương, nước mắt không khỏi chảy ra đau lòng nói: "Làm sao có thêm nhiều vết thương vậy, làm sao không chăm sóc tốt chính mình?"
Tử Hiên cúi đầu cười: "Chuyện thường thôi mà, quen rồi, không có gì." Lúc này lại thấyđối phương cúi đầu nhẹ nhàng hôn những vết thương kia, ôn nhu liếm láp.
"Trần Vũ Hàm, em biết em đang làm gì không?"
Vũ Hàm tựa hồ không nghe thấy lời của cô không ngừng dùng đầu lưỡi khiêu khích, Tử Hiên thật vất vả mới vừa áp chế xuống lửa bên trong cứ như thế hừng hực bốc lên, so với trước càng to.
Cảm thấy mình không khống chế được, thanh âm khàn khàn với nói với người trước mặt: "Bác sĩ Trần đây là tự em dẫn hỏa thiêu mình"
Nói xong Tử Hiên bế nàng từ bồn tắm đi ra, cầm khăn tắm lau người sạch sẽ, sau đó quen đường hướng về phòng ngủ đi đến. Đặt nàng nằm giữa giường, sau đó chính mình cởi bỏ nội y, cởi quần, cô không thể chờ đợi được nữa áp lên người Vũ Hàm. Thân thể chạm vào nhau gây ra sức nóng, quá lâu chưa thân mật khiến hai người đồng thời ngâm nga rên rỉ.
Tử Hiên bắt đầu điên cuồng hôn nàng, hầu như hôn khắp cả toàn thân, ngay khi hôn môi nàng đột nhiên nhìn thấy đầu giường một chiếc đồng hồ đeo tay, đưa tay cầm lên nhìn một chút chính là đồng hồ mình ném đi, cô cúi đầu nhìn sắc mặt ửng hồng của người dưới thân: "Tại sao còn giữ đồng hồ này, em không phải nói chỉ là vui đùa một chút sao? đây là có ý gì?"
Không chờ Vũ Hàm trả lời cô lại hỏi: "Em không phải nói người em yêu là Trình Phong sao, vậy tại sao hắn muốn em mà em chống cự? Hắn còn dùng thủ đoạn hạ tiện đối với em, em đến cùng nói cái gì thật cái gì giả?"
Vũ Hàm nhất thời không biết nói cái gì, nàng vuốt gương mặt quen thuộc: "Em... Hiên Hiên, sau này em giải thích có được không?" Nói xong hai tay ôm lấy cổ của cô, dùng môi hôn ngăn những câu hỏi từ miệng của người nào đó. Tử Hiên lúc này cũng không cố tìm hiểu nghi hoặc trong lòng, trước mắt dục vọng đã hoàn toàn bị Vũ Hàm nhiệt tình đốt lên, cô lập tức cầm lại quyền chủ động trả cho nàng một nụ hôn kịch liệt hơn nữa.
Nhiệt độ tăng vùn vụt, Vũ Hàm dưới sự kích thích của thuốc có vẻ so với dĩ vãng càng thêm nhiệt tình, hai chân quấn quít lấy eo Tử Hiên không ngừng cọ sát vị trí mẫn cảm.
Tử Hiên bị da thịt ấm nóng ma sát cảm giác thoải mái khiến cô mê đắm hận không thể lập tức đem nàng hòa vào thân thể của mình. Thế nhưng trong lòng đối với nàng vẫn rất tức giận, tay tiếp túc xoa xoa hoa hạch, ngón cái không ngừng nhiều lần chạm xoa búp hoa, nhưng vẫn không chịu đi vào.
Thấy nàng cau mày không ngừng nhích lại gần tay mình, cô nổi giận rút ra tay hỏi cái người tràn trề tình thú: "Em biết hiện tại người em thân mật là ai không? Em có hối hận không? Hay em cần một người giải thuốc cho em, hay em xem tôi là vật thí nghiệm..."
Vũ Hàm run rẩy che miệng Tử Hiện thâm tình nhìn cô: "Hiên Hiên, em yêu Hiên! Muốn em"
Vừa nói vừa dẫn dắt tay của cô lần nữa đi tới hoa viên ướt đẫm, đưa ngón giữa sâu sắc chôn nhập trong cơ thể của mình, thân thể nàng bất giác ưỡn cao rên lên một tiếng.
Tử Hiên nghe Vũ Hàm nói yêu mình, còn có ngón tay dần dần bị cái ấm áp vây quanh, Tử Hiên đã không còn bất kỳ do dự gì, đưa thêm ngón trỏ cùng nhau thăm dò vào cội nguồn chảy ra dòng nước ấm, đâm thẳng vào nơi sâu xa nhất, bàn tay đã đầy ái dịch tình yêu.
Hai người liều chết triền miên, Tử Hiên không biết sống chết đưa Vũ Hàm hết cao triều này đến sóng triều khác.
Buổi tối này không đếm hết hai người đã thân mật bao nhiêu lần, thay đổi bao nhiêu cái tư thế ngượng ngùng, mồ hôi hòa cùng ái dịch ướt cả ga trải giường. Dược kính của Vũ Hàm cũng dần dần tiêu tán, cuối cùng hai người mệt muốn chết liền như thế giống như ngày xưa ôm nhau ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT