Ngô Tĩnh kinh ngạc nhìn trước Trình Phong mặt nổi gân xanh, hai mắt đỏ hoét: "Trình tổng, thực sự là thật không tiện nha, tôi quấy rối đến các người sao? Tôi ở gian phòng đối diện đi ngang qua nghe được các người giống như đang cãi vã nên liền đến xem có cần giúp đỡ gì không?"
Khi Trình Phong mở cửa nhìn thấy Ngô Tĩnh lập tức chuyển biến thái độ: "Tĩnh tỷ, tôi còn tưởng rằng là người phục vụ? Không có chuyện gì phát sinh, tôi đang cùng vị hôn thê đàm luận công việc đính hôn ngày mai, ý kiến bất đồng nên âm thanh hơi lớn"
Ngô Tĩnh nghe lời giải thích của hắn nàng cố gắng nhìn vào trong nhưng bị hắn chặn gắt gao chặn lại, cái gì cũng không nhìn thấy, mới bắt đầu hỏi dò: "Thì ra là như vậy, tôi bên này cũng gần như đã bàn xong, không bằng tôi qua giúp đỡ hai người cùng suy nghĩ?"
Nói xong nàng liền chuẩn bị hướng đi vào trong phòng. Trình Phong lập tức dùng hai tay ngăn nàng ngoài cửa: "Không cần nhọc công một đại minh tinh, tâm ý của cô chúng tôi ghi nhớ. Chúng tôi hai người thương lượng là được, Tĩnh tỷ về trước đi"
Nghe hắn ra sức từ chối, Ngô Tĩnh càng cảm giác không thích hợp, nàng đang muốn nói thêm gì nữa đã thấy Trình Phong đóng cửa lưu lại nàng một mình ở ngoài đăm chiêu suy nghĩ.
Lúc này Vũ Hàm gian nan từ trên ghế sa lông đứng lên nỗ lực hướng về cạnh cửa đi tới. Trình Phong đem nàng lôi trở lại: "Trần Vũ Hàm, tôi nhịn em rất lâu, đi cùng tôi em thấy khó chịu lắm sao? Cả ngày mặt lạnh cho ai xem, hiện tại là Trần gia của em nợ nhà tôi, tôi muốn em thì làm sao, em thật là kiêu ngạo. Em đã cùng nữ nhân tôi không chê em xem như là phúc phận của em rồi"
Vũ Hàm cố gắng khắc chế dược lực nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông trước mặt này: "Anh là kẻ ngụy quân tử, anh đã làm gì tôi?"
Trình Phong hèn mọn trả lời: "Trong rượu có một ít thuốc tăng cường tình thú bảo đảm cho em không phản kháng được". Nói xong lại hướng nàng nhào tới, Vũ Hàm dù sao cũng không đủ khí lực đánh lại một gã đàn ông, hơn nữa dưới tác dụng của thuốc chỉ có thể cầm lấy đệm chăn vứt vào người hắn.
Giờ khắc Ngô Tĩnh ở bên ngoài kỳ thực không có đi, nàng vẫn không yên lòng nên ghé tai lên cửa xem có chuyện gì, sau khi nghe đoạn đối thoại của bọn họ liền biết thật sự xảy ra vấn đề rồi, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Tử Hiên.
Tử Hiên đang ngủ ngồi trên ghế mơ màng nghe tiếng chuông điện thoại khiến cô tỉnh dậy, híp mắt nhìn xem ai gọi đến, uể oải hỏi: "Ai vậy?"
"Tử Hiên, Ngô Tĩnh đây, cô ở đâu? Mau mau đến quán bar XZY một chuyến, địa chỉ ở **** phòng 203, bác sĩ Trần gặp nguy hiểm, tôi đang tìm cách phá cửa, lập tức, nhanh!"
"Cái gì? Cô nói Vũ Hàm gặp nguy hiểm?"
"Cụ thể không nói rõ ngay được, thế nhưng tơi mơ hồ nghe được như Trình Phong cho bác sĩ Trần uống thuốc gì đó, phỏng chừng muốn gây bất lợi cho nàng. Không quan tâm nhiều như vậy, cô mau tới đây đi, tôi trước tiên ở đây kéo dài thời gian."
Tử Hiên vừa nghe xong lập tức đứng dậy mặc vào áo khoác lái xe với tốc độ nhanh nhất hướng về quán bar đi đến.
Trong phòng Vũ Hàm không ngừng liều mạng nỗ lực thoát khỏi Trình Phong, hắn tức giận tát nàng một bạt tai: "Đừng có ở đây giả bộ thanh thuần, lão tử coi trọng ngươi là phúc phận của ngươi, bao nhiêu người muốn nịnh bợ tao đó"
Hắn vừa nói vừa dùng vũ lực xé áo của nàng, nội y bên trong lộ ra, Trình Phong nhìn trước mặt vóc người liêu nhân như thế hắn không kiềm chế được nữa. Lúc này hắn đã hoàn toàn bị dục vọng làm choáng váng đầu óc chỉ muốn mau mau chinh phục nữ nhân trước mắt nên cũng vội vàng cởi áo của mình áp sát vào người Vũ Hàm.
Bên ngoài Ngô Tĩnh gõ cửa loạn xạ, miệng gọi tên Vũ Hàm đồng thời đưa tới không ít người vây xem. Trình Phong lần nữa bị Ngô Tĩnh phá hoại, nhẫn nại của hắn đến cực hạn. Hắn mở cửa một thoáng kéo nàng vào quăng lên ghế salông.
Hành động của Trình Phong quá nhanh khiến Ngô Tĩnh có phần không phản ứng kịp, chờ định thần lại chỉ thấy Vũ Hàm bên cạnh đang khóc, quần áo đều bị xé rách, nàng đại thể đoán được tình huống bây giờ là thế nào. Không Trình Phong ra vẻ đạo mạo lại xấu xa đến nước này, định đứng lên chuẩn bị lý luận với hắn một phen, lại bị hắn nghiêng người áp chế lại.
"Trình Phong, anh muốn làm gì?, đừng qua đây" Ngô Tĩnh hốt hoảng nhìn hắn.
"Cô nói xem tôi muốn làm gì? Cô ba lần bốn lượt phá hoại chuyện tốt của tôi, tôi lần này thu phục cô và nữ nhân bên kia luôn một thể, đồng thời có thể hưởng dụng hai người đẹp, thực sự là sung sướng sung sướng!." Nói xong hắn bắt đầu xé y phục của nàng.
"Đừng..." Vũ Hàm và Ngô Tĩnh âm thanh đồng thời vang lên.
Tử Hiên một đường lao nhanh sau 10 phút đã đến quán bar, cô không ngừng nghỉ bước thẳng đến tầng 2. Mới vừa tới cửa liền nghe bên trong truyền đến tiếng gào to, Tử Hiên chuyển động nắm cửa thì bên trong đã khóa trái, suy nghĩ một chút bắt đầu dùng thân thể của mình không ngừng va chạm mạnh vào cửa.
Thế nhưng một mình nàng không thể tông nổi cánh cửa kia, liền hướng phía bên trong gọi: "Cảnh sát đây, mở cửa!"
Bên trong vẫn không chịu mở cửa, cô nhìn quanh bốn phía phát hiện có bình chữa cháy, liền trực tiếp cầm bình chữa cháy đập mạnh vào cửa, một lát sau cửa liền nát vụn, Tử Hiên nghiêng người cẩn thận đi vào bên trong.
Lúc đi vào đầu tiên là nhìn thấy Trình Phong nhào lên người Ngô Tĩnh điên cuồng xé y phục của nàng, Vũ Hàm bên cạnh quần áo xốc xếch đỏ cả mặt còn mang theo nước mắt, cả người Tử Hiên run lên.
Một bước bay đến kéo mạnh Trình Phong trực tiếp cho hắn một quyền lên mặt: "Kẻ cặn bã! Mày đối với các nàng đã làm những gì?"
Trình Phong đứng lại lau khóe miệng rỉ máu: "Tôi và vị hôn thê ân ái, Ngô tiểu thư này là tự động đưa tới cửa, ba người chúng tôi chơi vui vẻ lắm, Hà cảnh quan đây là làm sao? Chẳng lẽ chuyện này cũng phạm pháp?"
"Ngô Tĩnh rõ ràng phản kháng, Vũ Hàm trên mặt còn có vết tích bị mày đánh, mày còn nói là tự nguyện sao?"
"Cảnh sát không hiểu chuyện rồi, đây là một loại tình thú, tôi nghĩ cô chắc chưa từng thử qua đúng không, Madam! Có muốn hay không tôi làm mẫu cho cô xem?"
Trình Phong không ngừng kích thích thần kinh Tử Hiên, cô đang phẫn nộ tới cực điểm, chỉ thấy đôi mắt Tử Hiên đỏ ngầy, nắm tay nắm chặt như chuẩn bị đánh hắn một trận.
"Tử Hiên, không được" Vũ Hàm ở một bên yếu ớt nói với cô.
"Em đây là đau lòng hắn sao?"
"Hiên... là cảnh sát, đừng đánh..."
Tuy rằng lời nói không trọn vẹn nhưng Tử Hiên đã rõ ràng ý của Vũ Hàm, nàng sợ mình không khống chế được sẽ đánh gã cặn bã kia rước lấy phiền phức, dù sao Trình gia không phải dễ chọc, Vũ Hàm là quan tâm mình.
Nghĩ đến những điều này cô chậm rãi buông nắm đấm ra đi đến bên người Vũ Hàm, cởi áo khoác của mình phủ lên cho nàng, chăm chú ôm nàng vào trong ngực, cảm giác được nàng khắp toàn thân nóng kinh người, đưa tay sờ trán đau lòng nói: "Hắn đã làm gì với em?"
Vũ Hàm thấy Tử Hiên đến gần mình nước mắt bắt đầu rơi xuống: "Hắn... ở trong rượu hạ thuốc". Tử Hiên vừa nghe liền biết đại khái là thuốc gì, cô đứng lên đi tới trước mặt Trình Phong.
Ngô Tĩnh cho rằng Tử Hiên lại muốn ra tay đánh người, nàng lập tức ngăn lại. Trình Phong vênh váo: "Có bản lĩnh đánh đi, thoả thích đánh. Bất quá chờ cô đánh xong rồi thì đi đến cục cảnh sát, cảnh sát đánh người! Cô biết cha ta là ai chứ? Tôi sẽ cho cô cút khỏi cục cảnh sát!"
Tử Hiên lấy tay Ngô Tĩnh ra, một tay nắm lấy cổ áo sơ mi đem hắn dồn lên cửa: "Có bản lĩnh mày đi báo án đi, tao cũng muốn đem Vũ Hàm đến cảnh cục xét nghiệm xem mày đã bỏ thuốc gì, có đi hay không?"
Trình Phong vừa nghe liền suy nghĩ, chuyện này nếu như nháo đến cảnh cục mình còn mặt mũi gì, vạn nhất bị truyền thông biết rồi sẽ làm Trình gia hổ thẹn, nếu như vậy công ty cũng đừng hy vọng cha giao lại cho mình.
Suy nghĩ một hồi tựa hồ thấy được với mình rất bất lợi, hắn liền làm bộ không để ý quay về phía Tử Hiên nói rằng: "Ngày hôm nay lão tử không so đo với cô, hãy chờ xem!" Nói xong cũng đẩy cửa mà đi.
Tử Hiên quay đầu nhìn lại Vũ Hàm thấy nàng núp ở góc sô pha góc cả người run rẩy. Cô đi tới vuốt lên gương mặt nóng của nàng: "Không sao rồi, yên tâm, tôi mang em về nhà". Vũ Hàm nghe lời gật gật đầu.
Tử Hiên bế nàng lên, không gặp chưa bao lâu mà nàng nhẹ đi thật nhiều, cô không khỏi thở dài. Lúc này Vũ Hàm hai tay ôm cổ Tử Hiên yên tĩnh tựa vào vai của cô, khí tức cực nóng không ngừng phun ở trên mặt của mình làm Tử Hiên tâm loạn như ma.
"Ngô Tĩnh, hôm nay thực sự cảm tạ cô! cô có bị thương không?" Tử Hiên đi tới bên người Ngô Tĩnh ân cần hỏi han.
"Tôi không có chuyện gì, cô yên tâm! Cô mau mang bác sĩ Trần trở về đi thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT