Cố Vân Đông xì mũi coi thường, có bản lĩnh đến bới móc, ngươi có bản lĩnh thì đừng giả bộ chóng mặt ah, con gà.

Cô quay đầu, ánh mắt đảo qua mấy người vây xem.

Những người này mới rồi còn ở bên cạnh châm chọc, chỉ trỏ nói Cát thị không đứng đắn, giờ phút này lại nhìn cô không dám nói một lời.

Ai dám vậy? Không thấy cô nhanh mồm nhanh miệng đến người đọc sách cũng bị mắng đến choáng luôn sao?

"Các ngươi còn có việc?" Cố Vân Đông hỏi.

Đầu mọi người lập tức lắc như trống bỏi, khoát tay phủ nhận: "Không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì."

"Cô nương vừa rồi nói rất có đạo lý."

"Là mấy người kia không có quy củ."

"Ah, ta nhớ trong nhà còn đang nấu cháo, ta phải về nhanh thôi."

"Ta cũng phải trở về giặt quần áo rồi, khó có khi mặt trời ló rạng như vậy."

Giọng nói vừa rơi xuống, đường phố đang đông đúc lập tức tản ra trong tích tắc, tất cả đều nhanh chóng chạy trốn, như thể có người đuổi ở phía sau.

Bọn hắn vừa đi, liền lộ ra Liễu Dật cùng xa phu đứng cách đó không xa.

Cố Vân Đông đi qua, Liễu Dật nhếch môi vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, nhưng hai gò má lại đỏ bừng, hình như có chút kích động.

Hắn tuy đứng ở bên ngoài đám người, nhìn không thấy chuyện xảy ra bên trong, nhưng hắn có thể nghe thấy giọng nói. Hơn nữa xa phu bên cạnh nói với hắn tiền căn hậu quả, Liễu Dật xem như đã hiểu đại khái.

Hắn vẫn như trước chắp tay sau lưng, đánh giá Cố Vân Đông một hồi lâu, Ân, xác thực là nữ tử, lớn lên còn rất dễ nhìn.

Liễu Dật biểu thị rất hài lòng: "Ngươi giúp sư mẫu ta, ngươi rất không tồi, có thể làm bằng hữu của ca ca ta."

Nói xong, liền đi nhanh về phía học đường, chào hỏi Cát thị, lập tức mang theo con gái Cát thị, Tần An Ninh đi vào bên trong.

Cát thị đứng nguyên tại chỗ đợi cô, thấy cô xách một cái giỏ nhỏ từ trong xe ngựa đến đây.

Cố Vân Đông đỡ lấy cánh tay bên kia của Cát thị, cùng tiểu nha hoàn tiến vào học đường.

Ừ, cô cứ như vậy công khai đi vào.

Cát thị rất cảm kích cô, chờ đến khi vào trong phòng ngồi xuống, lại cám ơn thêm một lần: "Hôm nay thật sự cám ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta khả năng sẽ bị thương, những người đó sẽ không rời đi dễ dàng như vậy. "

Cố Vân Đông đem rổ để ở một bên, mới nói: "Ta còn tưởng rằng lời nói lúc nãy quá bén nhọn cũng không có cấp bậc lễ nghĩa, phu nhân sẽ chướng mắt ta đây này."

Cát thị sững sờ, lập tức bật cười: "Ngươi nói cái gì vậy, ngươi là vì giúp ta, ta là người không biết tốt xấu như vậy sao? Hơn nữa, mấy người thư viện Đông Nghĩa kia cũng thực đáng giận, ta cũng muốn hung hăng mắng bọn hắn, chỉ là ăn nói vụng về, cũng không có cái khí thế kia của ngươi."

Cố Vân Đông cười, vị phu nhân của Tần Văn Tranh này ngược lại dễ nói chuyện.

Chân Cát thị bị trật khớp, may mà không quá nghiêm trọng.

Hạ nhân Tần gia không nhiều lắm, ngoại trừ người gác cổng bên ngoài, còn có quản gia, cùng với nha hoàn bên người Cát thị, gã sai vặt bên người Tần Văn Tranh, còn có một bà tử nấu ăn.

Gã sai vặt đi theo Tần Văn Tranh đi Liễu phủ, quản gia cũng bị phân phó ra ngoài làm việc, bà tử kia đi chợ mua thức ăn, nên lúc nãy cũng chỉ có mấy người Cát thị ở nhà.

Lúc này bà tử kia trở về rồi, cầm rượu thuốc giúp xoa nhẹ vài cái cũng không có gì đáng ngại nữa.

Cát thị thay quần áo, rồi mới từ nội thất đi ra cùng Cố Vân Đông nói chuyện: "Còn chưa thỉnh giáo tên của cô nương, sao lại ăn mặc thành gã sai vặt đi theo tiểu thiếu gia của Liễu gia tới, có chuyện gì sao?"

Cố Vân Đông gật đầu: "Ta là Cố Vân Đông, hôm nay tới thực sự có chút việc."

"Cố cô nương mời nói."

"Ta muốn..."

Cô vừa định nói, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân vội vã: "Phu nhân, phu nhân nàng thế nào rồi?"

Cố Vân Đông còn không có hoàn hồn, liền gặp được một đạo thân ảnh một trận gió tựa như chà xát tiến đến, chạy đến cát thị bên người sau trực tiếp ngồi xổm xuống nhìn chân của nàng.

Cát thị gấp đến độ nhanh chóng đẩy hắn: "Đừng, còn có người ở đây. Thiếp không sao, đã bôi thuốc rồi."

Tần Văn Tranh cũng đã ngửi thấy mùi rượu thuốc, thấy Cát thị không có tổn thương nào khác, lúc này mới có chút thở phào một hơi.

Hắn vừa về đến đã nghe người gác cổng nói chuyện phu tử của thư viện Đông Nghĩa đến làm loạn, trong lòng gấp đến độ không nhịn được, lập tức chạy vào.

Lúc này nghe được lời Cát thị nói..., mới đứng người lên, quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông.

"Ta đã nghe Toàn thúc nói, là ngươi đã cứu phu nhân ta, đa tạ cô nương."

"Không khách khí." Cố Vân Đông cười tủm tỉm, cuối cùng cũng nhìn thấy phu tử Tần Văn Tranh trong truyền thuyết rồi.

So với trong tưởng tượng của cô còn nho nhã hơn một chút, xem hắn vừa rồi khẩn trương như vậy, là người trọng tình cảm đấy.

Tần Văn Tranh đầu óc xoay chuyển nhanh, người gác cổng Toàn thúc đã nói hết chuyện phu tử cùng học sinh của thư viện Đông Nghĩa đến gây chuyện, chuyện phu nhân đau chân, còn nói cô nương mặc trang phục thành gã sai vặt Liễu gia đưa Liễu Dật đến trường đã trợ giúp bọn họ.

Kết hợp với chuyện ở Liễu gia, hắn rất nhanh đã nghĩ tới thân phận của Cố Vân Đông.

Bởi vậy sau khi Tần Văn Tranh ngồi xuống liền hỏi: "Cố cô nương đến từ thôn Vĩnh Phúc, có quen biết với đại thiếu gia Liễu gia?"

"Vâng." Cố Vân Đông gật đầu.

Ngón tay Tần Văn Tranh gõ mặt bàn: "Vậy, cô nương hôm nay đến tìm ta có việc?" Dừng một chút, lại bỏ thêm một câu: "Cô nương cứu phu nhân nhà ta, phàm là chuyện ta có thể giúp được, Tần mỗ tuyệt không từ chối."

Cố Vân Đông cũng nghiêm túc gật đầu: “Tần phu tử đã nói như vậy, ta đây liền không khách khí. Ta có một đệ đệ năm tuổi, rất đáng yêu, khéo hiểu lòng người, biết đại nghĩa, hoạt bát sáng sủa, cực kì thông minh..."

"Cô nương, ta biết lệnh đệ là một đứa trẻ rất tốt rồi, ngươi có thể nói thẳng vào trọng điểm." Tần Văn Tranh lấm tấm mồ hôi, chưa từng thấy qua ai tán thưởng đứa nhỏ nhà mình như vậy, chẳng lẽ không biết khiêm tốn một chút?

"Được." Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng: "Là như thế này, ta mong Tần phu tử có thể nhận đệ đệ của ta, Vân Thư làm đệ tử, dạy hắn đọc sách biết chữ."

"Chỉ có như vậy?"

Cố Vân Đông rất nghiêm túc gật đầu: "Ta nghe Liễu thiếu gia nói Tần phu tử học rộng tài cao tri thức uyên bác, ta thấy Liễn gia bọn hắn cũng đưa đứa nhỏ đến học ở đây, phu tử tất nhiên sẽ rất tốt."

Tần Văn Tranh uống một ngụm trà, ừ, tính ra Liễu Duy còn có chút kiến thức.

"Ta thu đệ tử sẽ xem tư chất cùng tính cách đệ tử, nếu có thể vào được mắt ta, mặc kệ nghèo khó phú quý, hắn đều là đệ tử của ta. Ta còn chưa gặp qua lệnh đệ, cô nương không ngại mang lệnh đệ sang đây nhìn xem?"

Cố Vân Đông cười tủm tỉm: "Không có ngoại lệ?" Liễu gia không phải dựa vào nhân tình đem tiểu bằng hữu Liễu Dật đưa tới sao? Tuy cô thật sự tin tưởng tư chất cùng tính cách đệ đệ nhà mình.

Cát thị một bên liền thò tay đụng vào Tần Văn Tranh một cái.

Khoé miệng Tần Văn Tranh co rút, ho nhẹ một tiếng: "Cũng có, cô nương hôm nay giúp nhà ta một đại ân, ta tất nhiên có thể nới rộng yêu cầu."

Về phần rộng bao nhiêu... Haizz, ai bảo hắn ngưỡng mộ phu nhân vậy chứ?

Một đứa trẻ năm tuổi, bất kể là ngu ngốc hay có tính xấu, chỉ cần nỗ lực hơn một chút thì sẽ có thể uốn nắn được ngay.

Cố Vân Đông nghe xong lời này liền an tâm: "Ngoại trừ việc này, ta còn có một chuyện muốn cùng Tần phu tử nói chuyện."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play