Lông mày Tần Văn Tranh cau lại, này này này, không nên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước đấy, hắn cũng là người có tính tình đấy.
Cố Vân Đông lại nhìn nhìn bên cạnh, nói ra: "Việc này, ta muốn một mình cùng Tần phu tử nói."
Lông mày Tần Văn Tranh càng cau lại chặt hơn rồi, chỉ là nghĩ đến hắn cũng có chuyện muốn hỏi cô nương này về việc đánh cuộc của Liễu gia có liên quan gì đến cô ta hay không, nên vẫn đồng ý, để cho nha hoàn mang theo con gái đi ra ngoài, cũng để cho gã sai vặt đứng ở cửa rời đi.
Bất quá hắn không nói Cát thị đi: "Ta không có chuyện gì cần gạt phu nhân, cô nương có việc cứ nói a. Vừa vặn, ta cũng có chuyện muốn hỏi cô nương."
Cố Vân Đông không có ý kiến, cô ngược lại cảm thấy vợ chồng tín nhiệm tôn trọng lẫn nhau như vậy mới khiến cho người ta yên tâm.
Bất quá...
"Tần phu tử có việc muốn hỏi ta?" Vậy thì có chút kỳ quái rồi: "Vậy phu tử cứ hỏi trước a."
Vừa vặn cũng có cơ hội hiểu thêm về Tần Văn Tranh, dù sao cô vẫn cần phải thận trọng về những gì mình sẽ nói tiếp theo.
Tần Văn Tranh cũng không chối từ, vốn hắn cũng rất cấp bách đấy.
"Cố cô nương là người thôn Vĩnh Phúc, lại là bằng hữu của đại thiếu gia Liễu gia, vậy nên biết chuyện hắn và Đào gia đánh cuộc chứ? Ta muốn biết, chuyện này phải chăng có liên quan với cô nương?"
Ồ, hoá ra là chuyện này.
Cô nhẹ gật đầu: "Có liên quan tới ta."
Biểu cảm của Tần Văn Tranh đột nhiên nghiêm túc lên: "Nói như vậy, cô nương quả thật chính là vị nữ tử tuyên bố có thể chế ra đường trắng, hơn nữa lại để cho Liễu thiếu gia tin tưởng không nghi ngờ?"
"Có lẽ không có người khác."
Tần Văn Tranh nhịn không được có chút cao giọng: "Cô nương cũng biết, việc này hiện tại đã náo đến phủ thành, nếu như không ngăn chặn hậu quả không thể lường trước được."
Cát thị lo lắng lôi kéo tay áo của hắn, Tần Văn Tranh có chút thở ra một hơi, tiếp tục nói: "Ta hôm nay đi Liễu gia, gặp được đại thiếu gia Liễu gia, vốn muốn khuyên hắn chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng hắn cũng không chịu nghe ta khuyên bảo. Hắn hình như rất tin tưởng Cố cô nương, nhưng hỏi hắn nguyên nhân hắn lại không chịu nói, Cố cô nương có thể nói rõ nguyên nhân?"
"Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Liễu thiếu gia tin tưởng ta có thể chế ra đường trắng, Tần phu tử ngươi tin tưởng sao?"
Tần Văn Tranh đột nhiên muốn cười: "Cố cô nương, chúng ta hôm nay mới lần đầu tiên gặp mặt, thậm chí đến giờ này khắc này, ta còn không biết tên cùng bối cảnh gia đình của cô nương, ta làm thế nào tin tưởng ngươi có năng lực kia được?"
Nói rất có đạo lý.
Cố Vân Đông gật gật đầu, xoay người nhắc chiếc giỏ luôn để ở một bên đặt ở trên mặt bàn, kéo vải bố che ở phía trên ra, lộ ra một cái bình gốm bên trong.
"Vậy phu tử xem xong cái này, có tin ta có khả năng này hay không? "
Tần Văn Tranh sững sờ, nhìn nhìn cái bình, lập tức cùng Cát thị liếc nhau một cái.
"Phu tử mở ra nhìn xem?" Cố Vân Đông làm tư thế mời.
Tần Văn Tranh dừng một chút, thần sắc căng thẳng mở cái nắp ta, thăm dò xem xét...
Đồ bên trong là những hạt mịn, trắng như muối, nhưng cũng không phải.
"Đây là..."
"Có thể nếm thử." Lần này Cố Vân Đông cẩn thận hơn chút, chuẩn bị một cái muỗng nhỏ. Dù sao phu tử người ta là văn nhân, cũng không thể giống như Liễu Duy trực tiếp nếm ở trong tay a.
Tần Văn Tranh hồ nghi cầm lấy muỗng nhỏ múc ra một chút, chần chờ một lát, mắt thấy Cát thị muốn tự mình tới ăn hết, lúc này mới cho vào miệng, nhẹ nhàng nhấp một miếng.
Sau một khắc, đồng tử co rụt mạnh, bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên.
"Ngọt đấy, đây là..."
Cố Vân Đông cũng đứng người lên: "Như ngươi thấy, cái này là đường cát trắng, phu tử hiện tại tin tưởng ta có năng lực này rồi chứ?"
Toàn thân Tần Văn Tranh chấn động, con mắt bỗng nhiên trở nên sáng ngời có thần.
Cố Vân Đông bị ánh mắt này nhìn chằm chằm làm tóc gáy cũng bị dựng lên, có loại ảo giác là bản thân đang phát sáng vậy.
Cô ổn định tinh thần lại nói: "Phu tử?"
Tần Văn Tranh lại lần nữa ngồi xuống, đưa thìa trong tay vào miệng, ăn hết một thìa đường, sau đó nhắm mắt lại, nhấm nháp cẩn thận
Cố Vân Đông: "..." Đừng làm giống như đang hít cái gì kia được không?
Lúc Tần Văn Tranh lại mở mắt ra, đã bình tĩnh không ít, nhưng ánh mắt vẫn cực nóng bỏng và vui mừng khôn xiết đấy.
Hắn hít một hơi: "Cố cô nương, đây thật sự là ngươi chế ra sao?"
"Vâng."
"Tốt, tốt, ngươi thế nhưng đã vì đất nước chúng ta làm ra cống hiến cực lớn."
Vì quốc gia mà cống hiến? ? Không không không.
Cố Vân Đông cười nói: "Phu tử cũng đừng nói lời tâng bốc ta, ta chỉ là một nữ tử nhà nông bình thường, đường cát này ta cũng lấy ra bán đấy, vì bạc mà thôi, nhưng đảm đương không nổi gánh nặng lớn như vậy."
Khoé miệng Tần phu tử giật giật, tại sao nàng ta không hào hứng chút nào vậy?
"Thế nhưng mà Cố cô nương, ngươi biết nếu đem cách điều chế hiến cho triều đình, những gì ngươi nhận được quan trọng hơn nhiều so với tiền bạc. "
Cố Vân Đông gật gật đầu: "Có lẽ ngài nói đúng, ta có thể đạt được danh dự, đạt được khích lệ, đạt được một số phần thưởng hiện kim, thậm chí được ghi vào sử sách để lại ngàn đời.” Ah, đại khái sẽ viết Cố gia ở thôn nào đó ở huyện Phượng Khai, đến cái tên cũng không có.
Tần Văn Tranh gật đầu, đây không phải là rất rõ ràng sao? "Điều này chẳng lẽ không tốt sao?" Ít nhất Tần Văn Tranh cũng muốn thanh danh như vậy đấy.
Cố Vân Đông: "Đương nhiên tốt, thế nhưng đằng sau hoa tươi và tiếng vỗ tay thì sao? Ta vẫn là Cố Vân Đông của thôn Vĩnh Phúc, cách điều chế của ta hiến cho triều đình, ta lại không thể dùng, ta thậm chí muốn dùng chút đường trắng còn phải tự mình đi mua."
Tương lai cô còn muốn kinh doanh mứt và kẹo hoa quả đấy, những thứ này đều cần một lượng lớn đường trắng, nhưng giá đường trắng ở tiệm tạp hoá quả thật quá hung tàn.
Cho dù hoàng đế bởi vậy mà biết cô thì thế nào, không đến một tháng cũng quên rồi. Cô không có nguồn kiếm tiền, và cuộc sống của cô có lẽ không còn tốt như trước.
Giống như những quán quân Olympic thời hiện đại, lúc dành được vinh quang về cho đất nước thì làm cho người ta cảm động, kính nể và yêu thích, nhưng đợi đến lúc giải nghệ, lại có bao nhiêu vận động viên sống trong cảnh quẫn bách khốn cùng.
Phía sau hoa tươi và tiếng vỗ tay, người duy nhất có thể tính toán, suy nghĩ cho mình lại chỉ có bản thân.
Cố Vân Đông tự nhận là người ích kỷ, không vĩ đại như vậy.
Tần Văn Tranh nhíu mày, nói như vậy cũng không sai.
Chỉ là: "Vậy ngươi hôm nay tới tìm ta là..."
"Sau khi đường trắng ra mắt, chỉ sợ có không ít người ngấp nghé, cho nên, muốn tìm một người đáng tin cậy, có năng lực hợp tác. Tần phu tử cũng không phải là một thầy giáo bình thường, chúng ta hợp tác, lợi nhuận phân chia, như thế nào?"
Tần Văn Tranh sững sờ, cô nương này hoá ra là có chủ ý như vậy.
Thế nhưng mà...
Hắn khẽ lắc đầu và cau mày: "Tần mỗ tuy không phải người đại phú đại quý, nhưng ngược lại cũng không phải quá thiếu bạc. Huống chi, đường trắng với ta mà nói, lại là củ khoai lang nóng phỏng tay."
Dù hắn muốn được phân chia, nhưng nếu hoàng thượng biết được, khẳng định sẽ không tha cho hắn.
Đây là đường trắng, là thứ khiến người ta điên cuồng, cũng không giống như cùng người khác hợp tác mở quán cơm mở cửa hàng, loại lợi nhuận này được chia phần sẽ dễ cầm, đường trắng lại không dễ cầm.
Cố Vân Đông nghe thấy hắn cự tuyệt, lại không hề cảm hấy ngoài ý muốn, vẫn cười nói như trước: "Vậy Tần phu tử, không ngại nghe đề nghị thứ hai của ta một chút chứ?"
Ồ, còn có?
Tần Văn Tranh không khỏi ngồi thẳng người: "Ngươi nói."