Nhưng nàng ta quên sau lưng có một bậc thang, bước chân không ổn định đã mất thăng bằng, người liền ngã về phía sau.

Nha hoàn sau lưng hoảng sợ hô lên: "Phu nhân coi chừng." Nàng ta muốn đỡ lấy, nhưng trong tay còn ôm tiểu thư, phía trước lại vừa vặn có người gác cổng chống đỡ, khoảng cách xa, căn bản không kịp.

Mắt thấy Cát thị sắp té ngã trên đất, một bóng người đột ngột lao ra khỏi đám đông, mạnh mẽ đỡ lấy eo Cát thị, đỡ nàng đứng thẳng lại.

Cát thị kinh hoảng thở gấp, miệng hít hai ngụm lớn, kinh hồn chưa kịp mở miệng: "Đa tạ.". Nếu không phải có người đỡ, hôm nay sẽ ở trước mặt nhiều người như vậy mà mất mặt.

Nàng nói xong, mới phát hiện xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không ai lên tiếng.

Cát thị ngẩn người, ngẩng đầu liền thấy tất cả mọi người đang nhìn... bên hông mình.

Nàng có chút cúi đầu, thấy cái tay kia còn đỡ ở ngang lưng. Từ bàn tay nhìn lên, đập vào mắt chính là một gương mặt thanh tú có chút quá phận.

Cát thị có chút nhíu nhíu mày, khuôn mặt này...

Không đợi nàng nhìn kỹ, thư viện Đông Nghĩa bên kia đột nhiên phát ra âm thanh cười nhạo.

Vị phu tử kia càng dựng râu trừng mắt: "Trước mặt mọi người, một người phụ nữ đã thành thân như người cùng một gã sai vặt ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì nữa, quả thực quá hổ thẹn."

Học sinh bên cạnh cũng đang cười: “Trách không được vị Tần phu tử kia nói ẩu nói tả, hắn đến nhà mình cũng quản không tốt, đâu còn tâm tư mà nghiên cứu học vấn?"

"Cũng không phải, nhìn xem hiện tại còn ôm nhau không nỡ tách ra đây này."

"Tiểu hài tử đừng nhìn, coi chừng đau mắt hột." Một học sinh trong đó còn cố ý che mắt hai đứa nhỏ bên người, lớn tiếng nói.

Người vây xem bên cạnh cũng nhỏ giọng nghị luận: "Cát thị này nhìn xem cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa đấy, ngày bình thường ta thấy đến nói lớn tiếng cũng không dám, đã cảm thấy người ta không cùng một loại người như chúng ta. Nhưng hiện tại xem ra, chậc chậc chậc..."

Những lời này Cát thị cũng nghe được rồi, sắc mặt lập tức đỏ lên.

Cố Vân Đông cũng trầm mặt, cô đỡ Cát thị đứng thẳng lên, thấp giọng nói ra: "Phu nhân đứng vững."

"Rất đa tạ." Cát thị có chút cúi thấp đầu, đứng thẳng người.

Thế nhưng mà một khắc sau, thân thể của nàng lại nghiêng một cái, trên mặt dần hiện ra vẻ thống khổ.

Cố Vân Đông lại vô thức đỡ ngang người nàng ấy lần nữa: "Làm sao vậy?"

Cô nhẹ giọng nói nhỏ, Cát thị cũng nghe rõ ràng, đây là một cô nương.

Cát thị âm thầm thở phào một hơi, chỉ là trên chân truyền đến đau nhức bén nhọn làm cho toàn bộ lông mày nàng đều nhăn lại: "Chân hình như bị trật rồi."

Cố Vân Đông lập tức quay đầu gọi nha hoàn đang choáng váng kia: "Ngươi còn không qua đây?"

Nha hoàn đột nhiên hoàn hồn, mặt lại trở nên trắng bệch, vội vàng buông tiểu cô nương đang giãy dụa gọi mẹ ra, đi lên đỡ lấy tay Cát thị.

"Phu nhân, người thế nào rồi?"

"Mẹ, người thế nào rồi?"

Cát thị lắc đầu, cười nói với Cố Vân Đông: "Thật sự cám ơn ngươi rồi."

"Ơ, còn chưa chịu tách ra đây này, còn muốn đứng đây thể hiện tình cảm sao?"

"Tần phu nhân, ta thấy phu quân nhà ngươi cũng không thể đảm đương gánh vác nổi, bây giờ vẫn còn trốn bên trong chưa chịu đi ra, không bằng ngươi cứ dứt khoát đi theo gã sai vặt này là được.”

Cho nên nói, thư sinh đã từng đọc sách, thật sự khi không có phong độ thì nói ra lời càng thêm khó nghe.

Cố Vân Đông buông tay Cát thị ra, nhìn về phía mấy người thư viện Đông Nghĩa kia.

Phu tử kia khinh thường cười: "Như thế nào, đã làm trò gièm pha như vậy trước mặt mọi người, còn không cho người ta nói?"

Thảo, một đám "con vịt".

"Mù mắt chó các ngươi! !" Cố Vân Đông mạnh mẽ đưa tay rút rơi chiếc mũ trên đầu: "Mở mắt ra mà nhìn cho rõ, ta là nữ, là nữ! !"

Mái tóc dài mềm mượt xõa xuống, giọng nói lanh lảnh vang lên.

Hiện trường, giống như chết lặng, tất cả mọi người như bị điểm huyệt, trừng lớn mắt vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô.

Sau nửa ngày, phu tử thư viện Đông Nghĩa mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hung hăng lắc đầu, ngón tay chỉ vào Cố Vân Đông: "Ngươi, ngươi là nữ tử?"

"Như thế nào, không chỉ mù mắt, đến tròng mắt cũng bị rớt mất đúng không?"

Học sinh sau lưng phu tử không nhịn được mà kêu lên sợ hãi: "Đã là nữ tử vì sao phải nữ giả nam trang?"

"Ta thích, ta cam tâm tình nguyện, liên quan gì tới các ngươi, đánh rắm! !" Cố Vân Đông liếc xéo hắn, hừ lạnh nói.

Phu tử thiếu chút nữa bị tức đến ngã ngửa, cả khuôn mặt đều đỏ lên: "Không ra thể thống gì, quả thực không ra thể thống gì, không chỉ nữ giả nam trang còn thô tục hết bài này đến bài khác, quả thực không nhã nhặn."

"Nhã nhặn cái quỷ nha." Cố Vân Đông tiến lên hai bước, tới gần phu tử kia, cười lạnh hai tiếng.

"Ngươi đường đường là thầy giáo dạy học của thư viện Đông Nghĩa, không dạy học trồng người, ngược lại mang theo học sinh hùng hổ doạ người đến bới móc nhà người khác tại sao không nói là không biết nhã nhặn đi?"

"Ngươi vừa nói không cùng phu nhân chấp nhặt, một bên lại ở trước mặt mọi người và hài tử nói những lời xấu xa phá hư thanh danh người khác, tại sao không nói là không nhã nhặn đi?”

"Phu nhân người ta cũng đã nói phu quân không ở nhà, ngươi lại hết lần này tới lần khác không tin, ở trên đường cái huyên náo xôn xao ách tắc giao thông làm ảnh hưởng đến người khác tại sao không nói là không nhã nhặn?"

Cố Vân Đông liên tục tới gần, giọng nói sắc bén và rõ ràng, làm cho mấy học sinh cùng phu tử không có sức chống đỡ chỉ có thể vừa trừng mắt vừa lùi về phía sau.

"Ngươi còn nói mình là người đọc sách, ngươi lại làm hại Tần phu nhân thiếu chút nữa ngã sấp xuống nhưng đến cả một lời xin lỗi cũng không có, ngược lại còn chỉ trỏ nói này nói kia với người ra tay giúp đỡ là ta, sách của ngươi đều cho vào trong bụng cẩu hết rồi sao? Loại người như ngươi, không tôn trọng người khác, không biết cấp bậc lễ nghĩa, không gọi là người đọc sách, nên gọi tư, văn, bại, loại! !"

"Ngươi..." Phu tử bị chửi mà không nói nên lời.

"Ta cái gì? Ta nói sai rồi hả? Ngay cả ta cũng biết người đọc sách muốn đến bái phỏng phải đưa thiếp mời hẹn thời gian địa điểm, lại ngồi xuống nói chuyện trời đất chuyện trò vui vẻ, mà không phải mang theo mấy học sinh hùng hổ chạy đến trước cửa nhà người ta nói ẩu nói tả với người già yếu phụ nữ, trẻ em còn ra vẻ ta đây, loại người như ngươi cùng những người đàn bà chanh chua ngoài chợ có cái gì khác nhau? !"

Cái này không chỉ phu tử mà đến mấy người học sinh cũng phẫn hận khó chịu nổi rồi.

Cố Vân Đông có chút hất cằm lên, cười lạnh: "Với tố chất và giáo dưỡng như vậy, quả thực mất hết mặt mũi của thư viện Đông Nghĩa, mất hết mặt mũi của người đọc sách! !"

"Ngươi, ngươi..." Một người học sinh thẹn quá hoá giận, nhẫn nhịn cả buổi mà nghẹn ra một câu: "Nói hươu nói vượn, quả thật là, nữ tử cùng tiểu nhân khó nuôi."

Một bên phu tử dùng sức gật đầu: "Nói rất đúng, cổ nhân rất đúng, chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân khó nuôi."

Cố Vân Đông lại đột nhiên mắng: "Oanh, các ngươi chính là mấy người con bất hiếu! !"

Mấy người sững sờ, không rõ: "Chúng ta sao lại bất hiếu?"

"Các ngươi mẹ không phải là nữ tử sao? Các ngươi lại còn nói nàng khó nuôi, không muốn phụng dưỡng đúng không? Đây không phải bất hiếu thì là cái gì?"

Mấy người bị nói đến đỏ mặt tới mang tai, phu tử kia lúc này thật sự tim đau thắt rồi, chỉ vào Cố Vân Đông: "Ngươi cưỡng từ đoạt lý."

"Ta đang bình luận thôi! Không nói lại ta thì ngậm miệng lại, thật mất mặt xấu hổ." Cố Vân Đông đẩy tay của hắn ra.

Sắc mặt của phu tử dần dần vặn vẹo, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người thẳng tắp mà ngã về phía sau.

"Phu tử, phu tử." Ba người học sinh kinh hãi, vội vàng đỡ lấy hắn, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Cố Vân Đông sau đó nhanh chóng chạy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play