Tần Văn Tranh cũng không nhịn được nữa mà kéo kéo khóe miệng, nhìn về phía Liễu lão gia: "Không phải là hắn phát điên rồi chứ?"
Liễu lão gia biến sắc, vội vội vàng vàng xông vào bên trong.
Liễu Duy vừa hát vừa quay người lại, liền thấy hai người Liễu lão gia ở cửa, tiếng ca vừa lên đoạn cao trào, lúc này liền im bặt, giống như "con vịt" bị người ta nắm ở cổ vậy.
Biểu cảm trên mặt càng cứng đờ, miệng há rộng thoạt nhìn đặc biệt dữ tợn.
Liễu lão gia cảm giác đau ngực, chạy tới đỡ hắn ngồi xuống: "Sao đang êm đẹp lại phát bệnh điên thế này? Ta nghe nói trước đó có vị cô nương tới tìm ngươi, có phải nàng ta đã làm cái gì không? Cha sẽ phái người đi đem nàng ta bắt trở lại."
Liễu Duy trừng mắt nhìn, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, gấp gáp vươn tay giữ chặt tay cha hắn, kêu lên: "Đợi một chút, cha, người nói cái gì mà bệnh điên, con không nổi điên, con rất tốt đấy, con chỉ là cao hứng mà thôi."
Lời này ngược lại coi như bình thường, Liễu lão gia cau mày: "Ngươi cao hứng liền, liền gào rống như quỷ kêu sao?"
"Hắc hắc, cha, cha không biết vì sao con cao hứng. Con nói cho cha biết, con... Không đúng, hiện tại con không thể nói, tóm lại rất nhanh con có thể giúp cha kiếm được năm gian cửa hàng, đến lúc đó cha cũng không thể nói con là phá gia chi tử, đứa con bất hiếu nữa rồi, con cũng thực sự vì Liễu gia mà suy nghĩ đấy."
Liễu lão gia hừ lạnh: "Được rồi đó, ngươi không thua mất năm gian cửa hàng ta đã cám ơn trời đất rồi. Ngươi ngồi đàng hoàng cho ta, Tần đại ca của ngươi tìm ngươi."
"Cha thật sự xem thường con." Liễu Duy nhếch miệng, lập tức quay mạnh đầu nhìn về phía Tần Văn Tranh, sau đó bật dậy: "Tần, Tần đại ca, sao huynh lại ở đây? Huynh..."
Cố Vân Đông vừa đi học đường tìm người, Tần Văn Tranh lại đang ở nhà hắn? Đây không phải là bỏ lỡ sao?
Liễu Duy nhanh chóng thúc giục Tần Văn Tranh: "Tần đại ca huynh nhanh chóng quay trở lại học đường đi."
Liễu lão gia thiếu chút nữa bị tức đến ngã ngửa, đứa con trai này thực sự bỏ đi rồi, ông ta đánh một phát vào lưng con trai: "Ngươi nói cái gì vậy, Tần đại ca tới thăm ngươi, ngươi đừng không biết tốt xấu."
"Không phải, cha, chuyện này con..." Liễu Duy muốn giải thích, lại không biết phải nói như thế nào mới tốt.
Ngược lại Tần Văn Tranh còn nhớ rõ mục đích của chuyến này, nói ra: "Liễu Duy, chuyện ngươi cùng Đào gia đánh cuộc đã huyên náo quá lớn, việc này phải nhanh chóng giải quyết thì tốt hơn. Ta bên này ngược lại có một chủ ý, có thể biến chuyện lớn hóa nhỏ, đem chuyện này lừa gạt cho qua. Chỉ là muốn ngươi chịu chút ủy khuất, ngươi có bằng lòng hay không?"
"Ta không muốn." Hắn đã sắp bị vả mặt ba ba ba rồi, dựa vào cái gì mà phải chịu ủy khuất?
Tần Văn Tranh ngẩn người, có chút đau đầu rồi: "Ngươi có biết việc này sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng hay không, đợi đến lúc các ngươi đến hạn đánh cuộc rồi, ngươi cầm không ra đường cát trắng như lời ngươi nói, tổn thất của Liễu gia khả năng không chỉ năm gian cửa hàng này đâu, còn có thể đem toàn bộ Liễu gia bồi vào."
"Đệ biết rõ, đệ đây không phải có thể..." Liễu Duy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, hắn thậm chí muốn đem đường trắng đưa tới trước mặt Tần Văn Tranh, nói cho huynh ấy biết là có, hắn đều có.
Nhưng không thể, nếu hắn phá hỏng chuyện tốt của Cố Vân Đông, nhất định sẽ bị nàng ta rút gân lột da đấy.
Liễu Duy nhịn không được mà giật mình một cái, chẳng quan tâm rất nhiều, thò tay liền đẩy Tần Văn Tranh đi ra ngoài: "Tần đại ca huynh về học đường trước, huynh trở về thì cái gì nên cũng sẽ biết, thật sự, van cầu huynh nhanh đi về a, nếu huynh trở về không có kết quả gì, buổi chiều hãy tới tìm ta, huynh nói cái gì ta đều nghe theo."
Tần Văn Tranh sững sờ, híp mắt nhìn Liễu Duy một lát, cuối cùng gật đầu: "Tốt."
Hắn cùng Liễu lão gia cáo từ, lúc này liền quay đầu về nhà.
Liễu Duy thở phào một hơi, Cố Vân Đông có lẽ sẽ cảm tạ hắn đấy, đúng vậy.
Mà lúc này Cố Vân Đông cũng đã mang theo Liễu Dật đến học đường, chỉ là vừa xuống xe ngựa, liền gặp được không ít người vây quanh cửa ra vào học đường.
Cố Vân Đông để cho anh bạn nhỏ Liễu Dật đứng nguyên tại chỗ, nhắn xa phu nhìn hắn, chính mình chen vào đám người.
Những người vây quanh bên ngoài đều là những người sống ở gần đây, nguyên một đám đang nhìn hai phe đang giằng co bên trong.
Trong đó một bên đang đứng ở cửa ra vào học đường, có bốn người, một người phụ nữ tuổi còn trẻ, bên người có nha hoàn, trong ngực nàng ta đang ôm tiểu cô nương, cuối cùng chính là người gác cổng Cố Vân Đông đã gặp.
Đứng ở đối diện bọn hắn là một người đàn ông trung niên, ăn mặc áo dài chỉnh tề băng cột đầu khăn vuông, xem ra là người đọc sách.
Bên cạnh hắn còn có ba người thiếu niên hai đứa trẻ, nhìn bộ dạng rất hung dữ.
Cố Vân Đông nhíu mày, hỏi người bên cạnh chuyện gì xảy ra.
Quần chúng vây xem rất hảo tâm giải thích cho cô nghe: "Mấy người này là phu tử và học sinh của thư viện Đông Nghĩa của huyện chúng, nghe nói hôm qua mấy học sinh của thư viện Đông Nghĩa ở trong trà lâu lớn tiếng nghiên cứu thảo luận học vấn gì đó. Kết quả Tần phu tử cùng phu nhân và con gái cũng ở trà lâu, nghe thấy bọn hắn nói sai học thức, liền chỉ ra rồi uốn nắn một phen. Kết quả hôm nay phu tử của thư viện bọn hắn liền mang theo người đi đến lý luận, xem Tần phu tử nói đúng hay sai đấy."
Cố Vân Đông trước kia cũng đã nghe ngóng qua, biết thư viện Đông Nghĩa này là học viện lớn nhất huyện Phượng Khai, viện trưởng là cử nhân, trong nhóm học sinh cũng có năm người thi được công danh tú tài.
Cùng nó so sánh với, học đường của Tần Văn Tranh liền lộ ra yếu thế hơn.
Không nói mới xây dựng một hai năm, chỉ nói hắn thu học sinh, cũng đều là mấy đứa trẻ, mà lại chỉ có mười mấy đứa trẻ mà thôi. Đừng nói tú tài, liền đồng sinh cũng không có.
Hơn nữa Tần Văn Tranh thật sự ít xuất hiện, người biết rõ thân phận của hắn, đại khái chỉ có những người như Liễu gia Bành gia, huyện lệnh mà thôi.
Nghe nói người nhà của những đứa trẻ đến học đường của hắn, hơn phân nửa cũng chỉ là nghe nói bên này có học đường giỏi có tiếng, tiền học phí không cao, phu tử hiền lành có học vấn mới đưa đứa nhỏ nhà mình tới.
Trong thư viện Đồng Nghĩa, cũng chỉ có vị viện trưởng là cử nhân kia biết rõ hắn rốt cuộc là người phương nào. Hết lần này tới lần khác vị cử nhân này bởi vì tân hoàng đăng cơ mở lại khoa cử đã trên đường đến kinh dự thi rồi.
Hôm nay người mang mấy người học sinh này tới tìm Tần Văn Tranh, chỉ là phu thử tầm thường mà thôi.
Cát thị ở cửa ra vào cũng bị mấy người này làm phiền không chịu được, nhưng vẫn nhẫn nại nói ra: “Phu quân nhà ta không ở nhà, nếu mấy vị có chuyện muốn tìm hắn, ngày khác lại đến ah.”
Phu tử đứng phía trước nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Không ở nhà? Sợ là biết mình ngày hôm qua nói sai nên mới không dám ra đây đúng không? Mà hắn còn là một phu tử dạy học trồng người, trong bụng đã không có chữ nghĩa còn muốn giả dạng làm người học thức uyên bác. Người như hắn căn bản không xứng là người đọc sách, dạy học trồng người chính là đang dạy hư học sinh, ta thấy hắn đã không làm được phu tử, vậy học đường cũng không cần mở."
Sắc mặt Cát thị đã thay đổi, mà mấy học sinh đằng sau phu tử kia cũng đi theo phụ họa, nói một lời so với một lời càng bén nhọn hơn, người vây xem bắt đầu xì xào bàn tán.
Người này rõ ràng đang hủy hoại thanh danh phu quân nhà nàng.
Cát thị nhịn không được tiến lên một bước: "Trong bụng phu quân ta không có chữ nghĩa? Quả thực là chuyện cười, ngươi nên đi về hỏi viện trưởng của các ngươi, phu quân ta đến cùng có học thức hay không."
"Người nào không biết là viện trưởng của chúng ta lên kinh khảo thi không ở thư viện, ngươi đừng nhắc tới hắn, chúng ta cũng không cùng một người phụ nữ nói chuyện, gọi Tần phu tử đi ra, đừng trốn ở bên trong không ra."
Người phu tử kia vừa nói vừa đi tới phía trước, Cát thị không khỏi lui về sau một bước nhỏ.