Hai vợ chồng Thạch Đại Sơn cũng không rõ Cố Vân Đông muốn bọn họ ở lại làm cái gì, lúc này cứ đoan đoan chính chính ngồi ở trong nhà chính, yên tĩnh nhìn căn nhà mới xây.
Dù thế nào đi nữa, sống trong một ngôi nhà như vậy thật làm cho người ta hâm mộ lại thoải mái dễ chịu, cũng không biết lúc nào mình mới có thể dựng được.
Nếu như bọn hắn cũng xây phòng ở mới, vậy chuyện Thung Tử cưới vợ cũng cũng không cần lo lắng rồi.
Nhưng hiện tại bọn hắn còn thiếu một khoản nợ đây này.
Hai người liếc nhau, cùng thở dài một hơi.
Cố Vân Đông đúng lúc này thì đi vào, thấy thế không khỏi cười rộ lên: "Có chuện gì vậy? Hai người chờ đã lâu a, thật xấu hổ."
Hai người nhanh chóng đứng lên: "Không lâu không lâu, Vân Đông nói chúng ta ở lại có việc muốn nói, đến cùng là chuyện gì ah, có gì muốn giúp đỡ ngươi cứ việc nói."
"Thật sự có chuyện muốn nhờ thúc và thím hỗ trợ." Cố Vân Đông nói hai người ngồi xuống, đưa nước cho bọn hắn, lúc này mới ngồi vào đối diện nói: "Ta đã nhìn qua vườn cây hoa quả của nhà hai người, trái cây trồng được rất tốt. Ta muốn mua đất để trồng cây ăn quả, số lượng có chút lớn, cho nên muốn nhờ thúc và thím nhìn giúp ta xem, thôn này hoặc là thôn bên cạnh có chỗ nào thích hợp không. Nếu như hai người không quá bận rộn, cũng muốn nhờ thúc và thím giúp ta quản một rừng cây ăn quả. Đương nhiên, nhân thủ khẳng định phải thuê đấy, tiền công cũng sẽ không ít."
Hai vợ chồng sững sờ, cũng không dám tin mà nhìn cô: "Rừng cây ăn quả? ?"
"Đúng, không biết hai người có nguyện ý hay không." Cố Vân Đông cũng hiểu được phần nào tính khí của hai vợ chồng.
Họ thực sự có niềm đam mê với việc trồng cây ăn quả, coi vườn cây nhà mình như một đứa trẻ mà chăm sóc. Lúc trước cô đến ruộng tìm bọn họ, liền bắt gặp ánh mắt thuần tuý thoả mãn của hai vợ chồng nhìn vườn cây ăn quả nhà mình, thật sự làm người khác cảm động.
Bọn hắn muốn trồng nhiều loại sao? Dĩ nhiên muốn.
Nhưng lá gan quá nhỏ, những chuyện phát sinh trước kia đã làm cho bọn hắn sợ, không dám.
Cho nên Cố Vân Đông mới nghĩ đến việc nhờ bọn họ hỗ trợ quản lý rừng cây ăn quả, cô nghĩ, đợi đến lúc có một ngày họ nhìn thấy một rừng cây ăn quả trải rộng, sẽ đặc biệt có cảm giác thành tựu.
Quả nhiên, hai vợ chồng liếc nhau một cái, trong mắt không hẹn mà cùng xông lên một vòng kích động.
"Nhiều, là bao nhiêu?" Thạch Đại Sơn hỏi.
"Bao nhiêu ta hiện tại cũng không thể nói trước, phải xem có đất hay không, đương nhiên là càng lớn càng tốt." Cố Vân Đông nói.
Cho dù hiện tại nhỏ, về sau có cơ hội sẽ còn có thể mua tiếp.
"Vậy, ngươi muốn trồng loại cây nào?"
Mỗi loại cây hoa quả cần có môi trường đất khác nhau, có một số loại có thể trồng cùng một chỗ, nhưng cũng có loại không thích hợp.
Cố Vân Đông cảm thấy trước mắt cần gieo trồng số lượng lớn chính là..."Mía ngọt."
Thạch Đại Sơn nghĩ nghĩ, nói ra: "Kỳ thật, có một ngọn đồi nhỏ ở phía đông của thôn chúng ta, ngược lại rất thích hợp, nhưng không quá lớn."
"Thật sự?"
"Ừ, trước kia ta cũng nghĩ qua, đợi có tiền sẽ đem chỗ kia mua lại. Chỉ là về sau..." Hắn không dám: "Có chừng hơn ba mươi mẫu, nếu không ngươi thử đến xem?"
"Đi."
Cố Vân Đông đứng lên, đi theo hai vợ chồng Thạch Đại Sơn đến ngọn đồi phía đông.
Nói là một ngọn đồi, kỳ thật chỉ là cái ruộng dốc, tất nhiên nó khác với núi sâu.
Cô nhìn không ra cái gì, cho dù đã đọc hai quyển sách, cũng vẫn không rõ cái gì là đất cát, đất màu, đất sét, nhưng thấy biểu cảm mừng rỡ của Thạch Đại Sơn đã biết đây là khối đất tốt rồi.
Xem xong rồi, Cố Vân Đông liền đi tìm thôn trưởng.
Trần Lương không nghĩ tới ông ta còn chưa giúp cô kiếm được ruộng tốt, bên này cô đã quyết định mua một quả đồi nhỏ rồi.
Quả đồi kia không quá đắt, thời nay mọi người có tiền đều mua ruộng tốt trước. Loại đỉnh núi thích hợp để trồng cây ăn quả này có rất ít người nguyện ý mua, dù sao hoa quả cũng không dễ trồng, còn chưa nói đến việc khó bán.
Một là đắt tiền, những người nhà giàu có vườn cây ăn trái của riêng họ, rất hiếm khi ra ngoài mua. Không có tiền thì không mua nổi, muốn ăn trái cây thì lên núi hái một ít quả dại cho ngọt miệng.
Thứ hai là không dễ bảo quản, trồng nhiều quá thì phải nhanh chóng bán đi một lần trước khi chúng chín nục, nếu không sẽ bị thối. Nhưng tất cả mọi người đều là nông dân, không có con đường không có nhân mạch, tối đa cũng chỉ có thể kéo đến trên huyện thành.
Cho nên 30 mẫu đất kia, Cố Vân Đông dùng 120 lượng bạc mua.
Sau khi trả tiền, lập tức cảm thấy đỉnh đầu lại có chút cấp bách rồi.
Mà đã mua, Thạch Đại Sơn liền nói với cô: "Nếu như muốn trồng mía ngọt, hiện tại có thể bắt đầu làm đất khai hoang, chọn giống mía rồi."
Cố Vân Đông biết, mía ngọt thường được trồng từ tháng hai tới Tháng 4 dương lịch, cuối năm có thể thu hoạch từ tháng 11 đến tháng 4 năm sau.
Bây giờ là tháng 11 âm lịch, các công việc chuẩn bị có thể bắt đầu.
Phương diện này, vẫn là hai vợ chồng Thạch Đại Sơn lành nghề, Cố Vân Đông trực tiếp giao cho bọn họ.
Cố Vân Đông dứt khoát ở trước mặt thôn trưởng, đã viết một phần hiệp nghị, để cho thôn trưởng làm nhân chứng, đưa trước cho họ hai mươi lượng bạc để họ chọn cây giống.
Còn việc hai người có bận rộn quá không, có cần thuê người hay không thì hai người tự quyết định. Cố Vân Đông cũng không sợ bọn họ không quản nổi người, không phải là có Thung Tử ở đó sao? Tiểu tử kia kỳ thật vẫn rất để ý cha mẹ và người nhà mình đấy.
Cả hai bên đều ấn dấu tay, Thạch Đại Sơn cầm hai mươi lượng bạc tay có chút run rẩy.
Ông không nghĩ tới Cố Vân Đông lại tin tưởng mình như vậy, còn không sợ ông tham tiền sao?
Làm xong việc này, Cố Vân Đông xem như giải quyết được một cọc tâm sự.
Phòng ở cũng dựng xong rồi, đỉnh núi cũng mua, mía ngọt cũng có người phụ trách rồi.
Về phần trồng trọt các loại cây ăn quả khác, lúc rảnh rỗi vẫn phải để cho Thạch Đại Sơn giúp đỡ tìm mảnh đất thích hợp, nếu không có đất thì thật sự không thể làm gì được.
Cố Vân Đông một thân nhẹ nhõm trở lại nhà mới, lúc này Dương thị cùng hai tiểu hài tử đều ở trong phòng đi tới đi lui, trông rất vui vẻ.
Nhìn thấy cô trở về, lập tức xông tới.
"Đại tỷ, lúc nào chúng ta chuyển vào?" Cố Vân Thư rất thích căn nhà mới hiện tại, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua mình có thể được ở một mình trong một gian phòng lớn như vậy, còn có thư phòng.
“Hai ngày nữa đồ đạc sẽ đến, để mặt trời chiếu thêm mười ngày nữa chúng ta hãy vào ở.” Cố Vân Đông cũng muốn sớm được chuyển vào, tuy một nhà Đổng Tú Lan cũng không tệ, nhưng ở nhà mình sẽ càng thêm thoải mái.
Cô chỉ vào căn nhà chính trước mặt và nói: “Gian phòng kia cho cha mẹ ở, ngoại trừ gian kia, những gian phòng khác tuỳ hai đứa chọn."
Cố Vân Thư chỉ vào gian phòng bên trái: "Đệ chọn gian kia."
Cố Vân Đông lại nhìn về phía Cố Vân Khả, tiểu cô nương lại đột nhiên ôm chân cô: "Phải ở một mình sao? Khả Khả sợ, có gì đó lạ đã cắn vào tay muội. "
Cố Vân Đông sững sờ, đúng rồi, con bé mới ba tuổi, còn quá nhỏ rồi.
Cô một tay bế tiểu cô nương lên: "Vậy cũng có thể ngủ với mẹ, đợi muội trưởng thành lại chọn một gian phòng mình thích để ở, được không?"
Dù sao cô cũng muốn một mình ở một phòng đấy.
Tiểu cô nương lập tức gật đầu: "Dạ." Sau đó tiến đến nói nhỏ bên tai Cố Vân Đông: "Mẹ cũng sợ, muội ở cùng mẹ."
Cố Vân Đông nhìn về phía Dương thị, quả nhiên khi nghe được mình cùng Cố Vân Khả sẽ ngủ cùng nhau, rõ ràng đã thở phào một hơi.
Cô lập tức dở khóc dở cười, là do cô sơ sót, mẹ tuy là người lớn, nhưng tâm trí cũng chỉ như Khả Khả.
Nghĩ đến đây, Cố Vân Đông nhịn không được nhìn về phía Cố Vân Thư.