Cố Vân Đông nói xong vội vàng quay người đi ra ngoài, nhưng đến cửa ra vào, xe ngựa của Liễu Duy đã chạy xa.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: "Ta đuổi theo."
Tiếng nói vừa ra hắn liền chạy tới phía sau xe ngựa.
Cố Vân Đông thở phào một hơi, vừa định quay người, bỗng nhiên trông thấy một bóng người đang thò đầu nhìn vào cửa nhà cô, ló đầu ra ngó đấy, thấy cô nhìn sang, liền nhanh chóng xoay người rời đi.
Cố Vân Đông cúi xuống nhặt một cục đá nhỏ, ném tới.
Tên đó bị đánh vào đầu, lập tức ngừng lại.
Cố Vân Đông đi về phía hắn: "Thấy ta liền bỏ chạy, sao vậy, lại làm chuyện gì trái với lương tâm rồi hả? Tại sao lại ở đây lén lén lút lút, chẳng lẽ lại nhìn chằm chằm vào nhà ta hả?"
"Đương nhiên không phải." Thung Tử xoay người lại, vội vàng phủ nhận.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Vân Đông, chỗ ngón tay cái đã khỏi kia lại bắt đầu cảm giác được ẩn ẩn đau rồi.
Thung Tử nhịn không được mà lui về phía sau một bước” "Ta, ta chính là buổi trưa khi về nhà, nghe muội muội nói cha mẹ ta tới đây ăn tiệc rồi, chỉ là, chỉ là hiếu kỳ nên sang đây xem một chút."
Thung Tử thật sự không biết cha mẹ hắn vậy mà lại cùng Cố Vân Đông lui tới, hắn bình thường không thích nhìn bộ dạng nhu nhược kia của cha mẹ mình, cho nên bình thường quan hệ cũng rất cứng nhắc, những chuyện này cũng sẽ không nói.
Còn nữa hắn cũng đã một thời gian ngắn không ở trong nhà rồi, từ lúc cùng Hồ Lượng triệt để trở mặt, không có hắn ta dẫn đầu, hắn cũng không chủ động gây tai hoạ cho người khác.
Trong nhà còn thiếu Cố Vân Đông một lượng bạc, hắn dứt khoát đi lên huyện thành xem có công việc gì làm không.
Không nghĩ tới hôm nay trở về, trong nhà chỉ có một mình tiểu muội, cha mẹ buổi trưa cũng không trở về ăn.
Tiểu muội nói Cố gia hôm nay tân gia, cha mẹ đi Cố gia ăn tiệc.
Thung Tử thật sự kinh ngạc, cha mẹ hắn từ lúc nào mà lá gan lại lớn như vậy rồi, cũng dám đến Cố gia ăn cơm?
Hắn ở trong nhà thấp thỏm không yên, vừa bất an lại do dự, đến cùng vẫn không yên lòng mà tới đây nhìn xem.
Thật không nghĩ đến sẽ bị Cố Vân Đông bắt tại trận, hiện tại tốt rồi, chẳng những không thể cứu cha mẹ ra, còn đem mình gom góp đi vào rồi.
Cố Vân Đông hoàn toàn không biết hắn đã xem chỗ này thành hang ổ của sói hổ, ánh mắt hắn nhìn cô giống như nhìn một ác quỷ vậy, làm cho cô rất không thích.
Đúng lúc này, Hà Diệp rửa xong bát đĩa đang từ Tăng gia bên kia đi ra, thấy Thung Tử đứng ở cửa còn sững sờ một chút, vội vàng đi tới: "Sao con lại tới đây? Buổi trưa đã ăn cơm chưa?"
Thung Tử gật đầu: "Ăn rồi." Lập tức nhìn Hà Diệp từ trên xuống dưới: "Mẹ, mẹ không bị thương chứ?"
"Hả? Con đang hỏi cái gì vậy? Mẹ chỉ rửa mấy cái chén sao có thể bị thương được?"
"Cha đâu rồi?"
"Cha con đang giúp bê bàn đi trả, có lẽ sắp trở về rồi." Bàn ghế hiện tại đều mượn từ những nhà khác trong thôn đấy, sau khi thu thập tất nhiên phải trả lại.
Cố Vân Đông ở một bên nghe được đầu đầy mây đen, cô xem như đã hiểu, ánh mắt vừa rồi của Thung Tử không phải là giống như, mà căn bản đã xem cô là ma quỷ rồi.
Tốt, hình tượng của cô đã bị hủy đến loại tình trạng này sao?
Cố Vân Đông nhịn không được vuốt vuốt thái dương, âm thầm hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc cáu kỉnh trong lòng.
Sau đó quay đầu lại thân thiện nói chuyện với Hà Diệp: "Thím Hà, thím đi vào trước uống chút nước đường đỏ cho ấm người, ta vừa vặn có chút việc muốn nói chuyện với Thung Tử."
Ấn tượng của Hà Diệp đối với Cố Vân Đông đã thay đổi rất nhiều, bà biết cô nương này là người phân rõ phải trái, nên liền gật đầu: "Được."
Ở bên ngoài cửa lớn có không ít tiểu hài tử đang chơi, hai người cũng không tính là một mình lén lút ở chung, ở nông thôn nói hai câu cũng không việc gì.
Thung Tử có chút bất an mà nhìn cô, nhìn xung quanh một chút, có bộ dạng như thể sẽ tìm cơ hội chạy trốn bất cứ lúc nào.
"Ngươi, ngươi muốn nói với ta chuyện gì? Số bạc kia ta rất nhanh sẽ trả lại cho ngươi, ngươi cho ta thêm mấy ngày, không đúng, hãy cho ta thêm một, không, hai tháng."
Khoé miệng Cố Vân Đông co giật một cái: "Yên tâm, ta không phải đòi nợ ngươi. Ta chỉ muốn nhờ ngươi giúp một việc."
"Hỗ trợ?" Thung Tử giật mình trừng mắt nhìn, nàng ta còn cần mình hỗ trợ?
Không biết như thế nào mà lại có chút tự hào không hiểu được?
"Đúng, nếu ngươi đồng ý, vậy hơn một lượng bạc kia sẽ không cần trả lại."
"Được được được, ngươi nói làm chuyện gì? Ta đồng ý."
Cô còn chưa nói chuyện gì đâu, hắn cũng dám đáp ứng nhanh như vậy, không sợ cô nói hắn đi giết người phóng hỏa sao?
Cố Vân Đông liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: "Ngươi giúp ta nhìn chằm chằm vào Trần Vũ Lan cùng mẹ nàng ta, nhìn xem bọn họ làm những chuyện gì, cùng người nào gặp mặt."
Vừa thấy Thung Tử, cô đã cảm thấy đây là người thích hợp nhất.
Vốn là một tên du thủ du thực, ngày bình thường không có việc gì, cũng không làm việc, cho dù cả ngày ở trong thôn lắc lư khắp nơi cũng sẽ không có ai cảm thấy kỳ quái.
Hơn nữa nói thật Thung Tử coi như nhanh nhẹn.
Ít nhất, nếu so với Hồ Lượng càng biết nhìn tình thế hơn.
Thung Tử có chút ngơ ngác, nhìn chằm chằm vào hai mẹ con Trần Vũ Lan? Vì sao?
Chẳng lẽ... Là Phương thị rốt cuộc cũng cùng nam nhân khác có gian tình rồi hả? Muốn bắt gian sao?
Thung Tử có chút hưng phấn, chuyện này hắn cũng rất vui vẻ làm rồi. Còn tưởng rằng muốn hắn làm chuyện gì đấy, đây chỉ là việc nhỏ.
Vì để tăng thêm chút chuyện phiếm vui vẻ cho người trong thôn, Thung Tử biểu thị, cho dù để cho hắn không ăn không ngủ cũng không thành vấn đề.
"Nhìn trong bao lâu?"
Cố Vân Đông cũng không biết hắn kích động cái gì: "Một tháng đi."
Cô coi như khá hiểu Cố Tiên Nhi, nếu như cô ta cùng Trần Vũ Lan cấu kết với nhau làm việc xấu, tối đa cũng chỉ nhịn được trong một tháng, sau đó khẳng định nhịn không được muốn ra tay làm chút chuyện xấu đấy.
Cố Tiên Nhi ở Bành phủ, cô không thể nhìn chằm chằm. Nhưng Cố Tiên Nhi muốn tìm cơ hội tính toán cô cũng không nhiều.
Về phần Trần Vũ Lan, Thung Tử nhìn chằm chằm vào như vậy là đủ rồi.
Thung Tử trong lòng nhanh chóng tính toán một lần, ừ, một tháng mà thôi, có thể trả được khoản nợ một lượng bạc, so với việc hắn đi ra ngoài làm công ngắn hạn còn kiếm được nhiều hơn.
Hơn nữa bây giờ là thời điểm nông nhàn, lao động cường tráng trong thôn đều đi ra ngoài tìm việc rồi, hắn lại là một tên thủ du thủ thực vai không thể gánh, tay không thể nhấc như vậy muốn tìm việc để làm, rất khó khăn quá khó khăn.
Sau khi nói chuyện xong với Thung Tử, Cố Vân Đông liền để cho hắn đi.
Thung Tử cũng chuyên nghiệp, trở về liền tới mấy vùng phụ cận nhà Phương thị ngồi rồi.
Hắn vừa đi, mấy người Chu thị cũng từ Tăng gia đi ra, bát đũa cũng đã thu thập xong, cơm thừa đồ ăn thừa lưu lại một phần, những thứ khác Cố Vân Đông đều để cho bọn họ phân ra đưa về.
Mặt khác còn cho một người một cân đường đỏ, mấy người Chu thị cao hứng đến bó tay rồi.
Thời này đường đắt vô cùng, các nàng quanh năm suốt tháng cũng chỉ mua hơn một cân, bình thường đều không nỡ ăn, chỉ để lễ mừng năm mới ăn tết hoặc là lúc ở cữ ăn cho ngọt miệng.
Không nghĩ tới Cố Vân Đông lại cho mỗi người một cân, nhất là hai người Chu thị cùng con dâu Tống thị đến hỗ trợ, Cố Vân Đông liền trực tiếp cho hai cân, Chu thị mặt mày hớn hở, quả thực muốn đem cô trở thành con gái ruột rồi.
Đại khái chỉ có Đổng thị biết được Cố Vân Đông đến cùng có bao nhiêu đường đỏ, đối với người khác đường đỏ rất quý giá, đối với Cố Vân Đông mà nói, nhưng lại là đồ thích hợp nhất để tặng người ta.
Sau khi mấy người Chu thị ra về, Cố Vân Đông mới mang theo số đường đỏ còn lại vào nhà mới, chỗ đó, Thạch Đại Sơn cùng Hà Diệp còn đang chờ cô.