Tiểu gia hỏa như là nghĩ đến cái gì đó, biểu lộ cũng có chút bất an.
Cố Vân Đông vuốt trán, được rồi, kỳ thật tiểu tử này có chút sợ, chỉ là không nói mà thôi.
"Vân Thư cũng ở cùng mẹ và muội muội một thời gian ngắn được không?" Căn nhà này dù sao cũng lớn, đối với bọn họ mà nói lại là một nơi hoàn toàn lạ lẫm, Vân Thư cũng mới năm tuổi, khi sự phấn khích khi thấy nhà mới qua đu, trong lòng vẫn thấy bất an đấy.
Dù sao trước kia ở nhà cũ, cả nhà bọn họ năm miệng ăn cũng chỉ có một gian phòng mà thôi.
Cố Vân Thư lập tức ưỡn ngực: "Đệ, đệ không sợ." Không có quỷ đấy, đúng, cha đã từng nói qua không có yêu ma quỷ quái, trước kia tam thúc nói cái gì mà quỷ thắt cổ, quỷ không đầu đều là gạt người, gạt người đấy.
"Vân Thư đương nhiên không sợ, nhưng hiện tại thời tiết lạnh, một mình đệ ngủ sẽ dễ bị cảm. Đợi đầu xuân rồi, đệ muốn ở gian phòng nào thì ở gian phòng đó."
"Tốt! !" Cố Vân Thư dùng sức gật đầu, sau đó cúi đầu xuống, lặng lẽ thở ra một hơi.
Cố Vân Đông lập tức bật cười, nắm tay hai đứa nhỏ bước vào phòng, nói về cách bài trí của căn phòng.
Cố Vân Thư đã lên kế hoạch tốt cho căn phòng của mình, đặt một cái bàn ở đây và bên kia để một cái tủ.
Cố Vân Khả thì đơn giản hơn nhiều, tiểu cô nương hiện tại có chút yêu thích cái đẹp, nói muốn trong phòng cắm đầy hoa. Lần trước Tăng Nguyệt mang con bé đến chân núi hái một ít hoa dại, con bé liền mang về không ít, mỗi góc để một chút, nói là rất thơm.
Dương thị không phát biểu ý kiến gì, dù sao hai đứa nhỏ nói cái gì bà đều gật đầu, đều cảm thấy tốt.
Cả nhà đi dạo tất cả các phòng, xong xuôi cũng đến giờ ăn cơm tối rồi.
Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới trở về, chỉ là phía sau hắn còn kéo một chiếc xe ngựa.
Hắn trực tiếp kéo xe ngựa vào hậu viện nhà mới của Cố Vân Đông, vén rèm xe lên xem xét, bên trong tràn đầy mía ngọt.
Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn về phía hắn, trời lạnh như vậy trên trán Thiệu Thanh Viễn còn đổ mồ hôi, nhưng khóe miệng lại có chút kéo lên, cười nói: "Ta đuổi theo Liễu Duy rồi, yên tâm, hắn đáp ứng sẽ không nói cho người trong nhà. Hắn biết ngươi chế đường cát cần mía ngọt, nên để cho ta đến gia trang nhà bọn họ kéo tới một xe mía."
Khoé miệng Cố Vân Đông giật giật, trách không được hắn lại về muộn như vậy.
Nghĩ nghĩ, cô hỏi Thiệu Thanh Viễn: "Không cần tiền sao?"
"Khục, không cần." Thiệu Thanh Viễn có chút cúi đầu, muốn cười nhưng nhịn xuống.
Cố Vân Đông liền thoả mãn gật đầu: "Xem như hắn còn hiểu chút đạo lí đối nhân xử thế." Cô quay đầu lại cũng có khả năng giúp đỡ hắn thắng được hai gian, không đúng, có lẽ thêm mấy gian cửa hàng nữa đây này.
Cô thấy bộ dạng mệt mỏi của Thiệu Thanh Viễn, nghĩ đến hắn buổi trưa cũng chưa ăn gì đã giúp cô nhìn chằm chằm vào Cố Tiên Nhi, về sau lại đuổi theo Liễu Duy đi chở mía ngọt, lập tức có chút áy náy.
Hình như cô sai sử hắn quá đương nhiên rồi, người này sao không biết cự tuyệt vậy?
"Buổi tối ngươi muốn ăn cái gì, ta làm cho ngươi."
Thiệu Thanh Viễn nghĩ nghĩ, mới nói thật nhỏ: "Cơm trứng chiên."
"Tốt, ngươi nghỉ ngơi trước, lập tức xong ngay."
Cô xắn tay áo liền đến phòng bếp Tăng gia, Thiệu Thanh Viễn nhìn bóng lưng của cô, có chút kéo tay, đôi mắt sâu thẳm, khóe miệng mang ý cười.
Hai ngày kế tiếp, đồ dùng trong nhà mới đã được chuyển đến.
Cố Vân Đông cũng đem công cụ chế đường cát đến nhà mới bên này, dù sao bên này sân lớn, hơn nữa có giếng, thuận tiện hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau Liễu Duy lại tới nữa, kích động nói là tên họ Đào kia quả nhiên đến tìm hắn gây chuyện, mặt mày hớn hở đem chuyện mình lừa gạt Đào gia như thế nào nói một lần.
Cố Vân Đông đang ghét bỏ hắn phun nước miếng tứ tung, Thạch Đại Sơn lại đến thăm.
Cố Vân Đông âm thầm thở phào một hơi, nhanh chóng chạy khỏi Liễu Duy, ra ngoài cửa lớn.
Thạch Đại Sơn đầu đầy mồ hôi, nhưng trên mặt lại mang theo sự hưng phấn.
Cố Vân Đông mời ông ấy vào cửa, ông lại lập tức khoát khoát tay nói: "Vân Đông, không phải ngươi nói còn muốn tìm rừng cây ăn quả sao? Thôn An Bình bên cạnh có, 50 mẫu rừng cây ăn quả, là một địa chủ ở trên trấn cần dùng tiền gấp, lấy ra bán đấy."
Mắt Cố Vân Đông sáng ngời, thôn An Bình không xa, lại có 50 mẫu, đây chính là cơ hội khó có được rồi.
Thạch Đại Sơn nói tiếp: "Khu đất này vốn là để trồng cây ăn quả, là một mảnh đất tốt. Chỉ là người ở của chủ nhà không biết trồng, nên cây kết trái khá nhỏ lại có vị hơi chát. Hai năm trước đã chặt cây ăn quả đi trồng cây khác, thu hoạch cũng không được khá lắm, chăm sóc cũng không tỉ mỉ, hiện tại lấy ra bán, giá cả mới có thể áp xuống. Chỉ là địa chủ kia yếu cầu phải mua hết 50 mẫu, chuyện này..."
Nói ra câu cuối cùng, Thạch Đại Sơn có chút bận tâm.
Mua mảnh đất này tốn rất nhiều tiền, cũng không biết Cố Vân Đông có đủ hay không.
Cố Vân Đông cũng trong lòng tính toán, lông mày nhịn không được nhăn lại, thiếu bạc ah.
Nhưng ngay sau đó mắt cô sáng lên trở lại nói với Thạch Đại Sơn: "Bạc trước tiên ta sẽ mượn người khác, thúc giúp ta đến thôn An Bình hỏi thăm một chút, nhìn xem còn có người khác muốn mua hay không, có thể áp giá xuống bao nhiêu."
"Được." Thạch Đại Sơn lập tức quay người đi.
Thôn An Bình hắn vừa vặn có người quen biết, chính là Triệu Trụ cha Cẩu Thặng.
Bởi vì Cẩu Thặng cùng Thung Tử nhà mình hay qua lại, hắn cũng tiếp xúc với Triệu Trụ không ít. Hai người thường xuyên qua lại, ngược lại cũng khá quen thuộc.
Cố Vân Đông cũng gấp rút trở vào nhà, vội vã đi tìm Liễu Duy.
Vừa vặn có thiếu gia nhà giàu như vậy ở đây, vay tiền cũng không phải là việc khó.
Quay đầu lại đợi đường trắng bán được giá tốt, cô cũng có năng lực trả lại cho hắn, tối đa cũng mượn đến quay vòng nửa tháng mà thôi.
Nhưng ai biết cô đến tiền viện, lại không thấy Liễu Duy.
Chỗ đó, chỉ có một mình Thiệu Thanh Viễn.
"Liễu thiếu gia đâu rồi?"
Thiệu Thanh Viễn đang cầm cái cuốc giúp cô xới đất chuẩn bị trồng hoa, nghe vậy liền dừng động tác lại nói ra: "Đi rồi."
"Đi rồi hả? ?" Ặc, ai vừa nói muốn đem chuyện hắn lừa được tên họ Đào kia nói một ngày một đêm vậy? Cô vừa mới rời đi nói chuyện cùng thúc Đại Sơn hai câu mà thôi, hắn đã đi?
Thiệu Thanh Viễn đem cái cuốc dựa vào một bên trên tường: "Hình như đột nhiên nhớ tới có việc gấp, ngươi tìm hắn có việc? Hiện tại có lẽ chưa đi xa, ta đi gọi hắn trở về."
Hắn nói xong định đi, Cố Vân Đông nghĩ đến lúc trước hắn cũng chạy đuổi theo xe ngựa Liễu Duy, kết quả cơm trưa cơm tối đều không ăn còn một thân mỏi mệt.
Cô vội vàng gọi lại hắn: "Đợi một chút, ta không có việc gì..."
Nói là nói như vậy, nhưng lông mày vẫn chưa dãn ra.
Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, đúng rồi, Liễu Duy không ở đây, không phải còn có Thiệu Thanh Viễn sao?
Cố Vân Đông lập tức cười tủm tỉm đi đến bên cạnh hắn, ho nhẹ hai tiếng, trên mặt rõ ràng đang có mục đích nào đó.
Thiệu Thanh Viễn nhướng nhướng mày: "Sao vậy?"
"Có thể cho ta mượn ít bạc không?" Thiệu Thanh Viễn trước đó không lâu vừa mới mang theo Liễu Duy đi lên núi săn được hai con hươu và một con hổ, Liễu Duy ra tay hào phóng, ngay từ đầu đã hứa hẹn chỉ cần Thiệu Thanh Viễn dẫn hắn lên núi săn được hươu sẽ trả một trăm lượng bạc đấy.
Kết quả Thiệu Thanh Viễn chẳng những săn được hai con hươu, còn có một con hổ, thậm chí cuối cùng còn cứu được Liễu Duy một mạng.
Cố Vân Đông không hỏi cụ thể đã trả bao nhiêu tiền, nhưng khẳng định không ít.
"Chờ ta." Thiệu Thanh Viễn thậm chí không nghe ngóng cô mượn tiền làm cái gì, liền quay đầu trở về nhà mình.
Không bao lâu sau, cầm một cái hộp đi tới: "Cho ngươi."
Cố Vân Đông sững sờ, người này cũng quá dứt khoát nha?
Cô từ từ mở cái hộp ra, một giây sau, toàn bộ con mắt đều trợn tròn.