Liễu Duy nhìn có chút hả hê cười, trong lòng Cố Vân Đông lộp bộp thoáng một phát, hiện lên một tia dự cảm không tốt.
Quả nhiên, cô vừa đến, liền nghe thấy giọng nói hả hê của hắn: "Nói cho ngươi biết một tin tức xấu, muốn nghe không?"
"..." Cố Vân Đông xoa xoa nắm đấm, cô có thể đi lên đánh hắn không?
Không đợi cô trả lời, Liễu Duy đã nhịn không được mà nói trước rồi: "Hai khắc trước gã sai vặt Tần gia tới nói, Tần đại ca cùng phu nhân đi ra ngoài rồi, qua vài ngày mới trở về, cho đệ đệ của ta bài tập, để hắn làm ở nhà."
Cho nên kế hoạch đến học đường của ngươi ngâm nước nóng rồi.
Liễu Duy cảm giác uỷ khuất ngày hôm qua bị nàng ta ép buộc rốt cuộc cũng được quét sạch rồi.
Cố Vân Đông muốn nhịn nhưng nhịn không được, hung hăng giẫm hắn một cái, lập tức quay đầu đi.
"NGAO..." Liễu Duy kêu gào thảm thiết, làm cho Liễu An ở bên cạnh cũng không đành lòng nhìn thẳng.
Thiếu gia ngươi tốt xấu cũng là đại thiếu gia của Liễu gia, có thể chú ý thân phận của mình một chút hay không? Bắt nạt một đứa nhóc mười ba tuổi ngài lại có cảm giác thành tựu rõ ràng như vậy sao?
Tiếng kêu của Liễu Duy còn chưa ngừng đâu, Thiệu Thanh Viễn đã đứng ở trước mặt hắn: "Bạc của ta."
Liễu Duy thiếu chút nữa phun ra một búng máu, đây chính là người hắn tự nhận là huynh đệ đồng sinh cộng tử, quả thực vô tình vô nghĩa cố tình gây sự.
Hắn nói Liễu An đem ngân phiếu cho hắn ta, sau đó hừ lạnh hai tiếng, quyết định cùng hắn ta tuyệt giao.
Không nghĩ tới Thiệu Thanh Viễn cầm ngân phiếu liền đi, đuổi kịp Cố Vân Đông.
Liễu Duy, "..."
Cố Vân Đông đi ra một đoạn đường dài rồi mới giảm tốc độ.
Thiệu Thanh Viễn chân dài, không bao lâu đã đuổi kịp rồi, thấy tâm tình cô có vẻ không quá tốt, miệng ngập ngừng, một hồi lâu mới lên tiếng: "Kỳ thật thị trấn còn có học đường khác, ngươi có thể nhìn xem."
Cố Vân Đông thở dài,:"Đã biết cái tốt nhất, đâu còn cam tâm tình nguyện rút lui mà tìm cái khác?"
Những thứ khác không nói, chỉ cần nhìn Liễu gia dốc hết sức lực như vậy muốn đem hài tử đưa qua, có thể nhìn thấy đây là một thầy giáo khó có được.
Mười tám tuổi có thể trúng trạng nguyên, ít nhất học thức khẳng định phải mạnh hơn so với những phu tử khác trong huyện thành. Lúc triều đình rung chuyển đã giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang nói rõ người này không cổ hủ biết ứng biến, đem ân tình của Liễu gia nhớ ở trong lòng nhìn ra là người có ơn tất báo đấy, không nhìn bối cảnh gia đình thu đệ tử có thể thấy được sẽ không tham tài háo sắc nâng cao giẫm thấp.
Hơn nữa tuổi trẻ, còn có thể sử dụng thủ đoạn nhỏ tính toán Liễu Duy, Cố Vân Đông rất hài lòng rồi.
"Được rồi, dù sao cũng sẽ trở lại. Mà Vân Thư còn nhỏ, không nóng nảy." Cố Vân Đông vẫn quyết định đợi Tần Văn Tranh trở lại thị trấn lại đến: "Đúng rồi, ngươi biết tiệm tạp hoá lớn nhất trong huyện thành ở chỗ nào không? Ta muốn mua ít đường."
Cô muốn thử làm kẹo đường vị cam.
"Ta mang ngươi đi."
Tiệm tạp hoá lớn nhất trong huyện thành ở đông phố, không quá xa. Lúc Cố Vân Đông đi vào, tiệm tạp hóa còn rất náo nhiệt đấy.
Tiểu nhị ở một bên mời khách nhân khác, Cố Vân Đông tự mình nhìn một vòng, lông mày có chút nhăn lại.
Chưởng quầy thấy cô dạo qua một vòng cái gì cũng không có mua, trên mặt có một tia mất hứng, đi tới hỏi: "Cô nương muốn mua gì? Cửa hàng của ta là cửa hàng lớn nhất huyện Phượng Khai, cô nương muốn mua gì cũng có."
"Ta muốn mua đường trắng." Cô tìm một vòng cũng không tìm được.
Chưởng quầy sững sờ, nhìn cô từ trên xuống dưới, xem thế nào cũng là nông thôn đến đấy, còn có thể mua đường trắng?
"Cô nương, đường trắng không rẻ, ngươi muốn bao nhiêu?"
"Lấy hai mươi cân trước đã."
Chưởng quầy trừng mắt, mà ngay cả tiểu nhị cùng khách nhân bên cạnh nghe nói như thế cũng kinh ngạc quay đầu lại.
"Ngươi nói ngươi muốn bao nhiêu? !"
"Hai mươi cân." Cố Vân Đông lập lại một lần, cũng không biết biểu lộ này của bọn hắn là muốn làm gì.
Lông mày của chưởng quầy cũng nhướn lên: "Cô nương, ngươi là tới quấy rối a, hai mươi cân? Ngươi biết cần bao nhiêu bạc không?"
"Bao nhiêu?"
"Một lượng đường trắng hai mươi lăm văn! !" Chưởng quầy cười lạnh: "Ngươi mua nổi sao? Miệng há ra là muốn hai mươi cân."
Cố Vân Đông biết đường trắng đường đỏ đều rất quý đấy, cô ngược lại thường mua đường mạch nha bên đường cho hai tiểu hài tử làm đồ ăn vặt, đường mạch nha sẽ rẻ hơn một chút.
Trước kia ở phủ Tuyên Hòa, lúc cô đi tiệm tạp hóa mua dầu muối gạo và mì, đã quên mua đường trắng.
Đợi trở lại nhà Kha biểu cô mới nhớ tới, lúc ấy muốn đi mua đấy, Kha biểu cô nói đường trắng rất đắt, dù sao cũng không dùng bao nhiêu, trong nhà có, nên để cho cô dùng đường trong nhà.
Cố Vân Đông cũng không cự tuyệt, bất quá đường trắng Kha biểu cô lấy ra kỳ thật cũng không tính là đường cát trắng thuần khiết, chỉ là sáng hơn so với đường đỏ chút ít mà thôi. Nhưng lúc đó cô chỉ dùng làm đồ gia vị nấu đồ ăn, cũng chỉ nấu thịt kho tàu mà thôi, những món khác rất ít dùng.
Sau tới thôn Vĩnh Phúc, cô cũng không nhớ ra muốn mua đường trắng, chủ yếu là bất tiện. Mấy lần đi trên huyện trên thị trấn đều quên, bởi vậy lúc dùng đến đường trắng, chỉ có thể thừa dịp Đổng thị không chú ý mới lấy trừ trong không gian ra.
May mà Đổng thị không biết mấy thứ này nọ cô mang từ phủ thành đến, cũng không nhạy cảm như Kha biểu cô.
Hôm nay đặc biệt tới mua đấy, không nghĩ tới mua hai mươi cân đường trắng lại khó khăn như vậy.
Hơn nữa... Mắc như vậy.
Bất quá nghe chưởng quầy nói như vậy, Cố Vân Đông cũng mất hứng: "Ngươi quản ta có mua được hay không làm gì, tiệm tạp hóa của các ngươi có hay không? Không có ta đi chỗ khác mua."
Chưởng quầy hừ lạnh một tiếng, gọi tiểu nhị ra phía sau nhà kho lấy, tự mình đi đến quầy dùng bàn tính: "Một lượng hai mươi lăm văn, hai mươi cân là tám lượng bạc, cô nương bạc ngươi mang đủ chưa?"
"Đủ."
Cố Vân Đông không muốn nhiều lời, nhưng những khách nhân khác trong cửa hàng lại nhìn cô lặng lẽ nghị luận.
"Cô nương này khẩu khí rất lớn đấy, lại có thể cam lòng mua hai mươi cân đường trắng."
"Hay là giả vờ giả vịt a, ngươi xem y phục trên người nàng ta, vừa nhìn đã biết là từ nông thôn đến đấy, trên người có một đồng tám văn tiền cũng không tệ rồi, còn tám lượng bạc đây này."
"Xem nàng ta lát nữa nói như thế nào."
Vì vậy mấy người kia mua xong cũng không đi, chỉ nhìn Cố Vân Đông.
Thiệu Thanh Viễn đứng ở cửa ra vào chưa tiến vào, không biết bên trong xảy ra chuyện gì. Chỉ là thấy Cố Vân Đông hồi lâu chưa đi ra, liền nhìn vào bên trong, thấy cô không có việc gì, liền quay đầu lại.
Bên kia tiểu nhị rất nhanh đã đưa một túi đường trắng lớn đi ra đặt ở trước mặt Cố Vân Đông thái độ ngạo mạn: "Ừ, đều ở đây rồi, có muốn cân trước cho ngươi không?"
Cố Vân Đông mở túi ra cúi đầu nhìn thoáng qua, biểu lộ lập tức phức tạp.
Cái này... Cũng coi là đường trắng?
"Chưởng quầy, ta muốn loại đường cát trắng hơn, cái này cũng quá đen a?"
Chưởng quầy từ phía sau quầy đi tới, một tay xách lấy cái túi cột lại cho ra đằng sau: "Nói khoác lác cái gì vậy, còn muốn đường cát trắng hơn, nói cho ngươi biết, đây chính là loại tốt nhất của chúng ta rồi. Ngươi có mua hay không? Không mua liền cút cho ta."
Nói đến nước miếng phun tứ tung: “Ngươi chính là thấy chúng ta buôn bán tốt nên muốn tới quấy rối ah. Ta đã nói, một bộ nghèo kiết xác còn há miệng ngậm miệng liền muốn mua hai mươi cân đường trắng, chưa thấy qua các mặt của xã hội còn ở đây nói ẩu nói tả, có bản lĩnh ngươi hãy tìm cho ta đường cát trắng tinh ra đây ah, ngươi tìm ra ta dùng gấp 10 lần giá cả mua về đấy."
Nói xong cũng đến đẩy Cố Vân Đông, Thiệu Thanh Viễn tiến lên, một phát bắt được tay ông ta, lạnh lùng nhìn ông ta.
Cố Vân Đông cũng giận: "Ngươi mới chưa thấy qua các mặt của xã hội, ta chế ra cho ngươi xem xem, đến lúc đó ngươi đừng quên lời mình đã nói."
Liễu Duy vừa vặn đi đến, nghe thấy những lời này.