Cố Vân Đông từ nhà trưởng thôn đi ra, sắc trời đã có chút tối rồi.

Cô cũng không nóng nảy, từ từ đi trên đường nhỏ.

Đến thôn Vĩnh Phúc lâu như vậy, cô còn chưa từng giống lúc này, cảm nhận sự bình yên của thôn Vĩnh Phúc.

Trong nhà này có tiếng hài tử khóc, trong nhà kia có âm thanh vợ chồng cãi nhau, vô cùng náo nhiệt, dường như cuộc sống muôn màu đang từng chút một hiện lên trước mặt cô.

Cô nên cảm thấy may mắn vì mình đến thôn Vĩnh Phúc vào đúng thời điểm tốt, đúng lúc Trần Lương làm trưởng thôn.

Trưởng thôn trước kia nghe nói là vào một đêm nào đó đã đi ra ngoài uống rượu sau đó không tìm được nhà đã chết cóng bên ngoài trời tuyết nặng hạt.

Mọi người nói hắn làm chuyện xấu quá nhiều, bị báo ứng rồi.

Địa chủ kia cũng không có kết cục tốt, mấy năm trước huyện Phượng Khai này đã thay đổi thành huyện lệnh hiện tại, những bằng chứng tội ác của địa chủ kia đã đến trong tay huyện lệnh trong tay, bị tịch thu nhà, địa chủ bị chặt đầu, người trong nhà cũng phải đi lưu vong.

Đáng tiếc, tính tình của vợ chồng Thạch gia đã định rồi, cho dù hai ngọn núi đè nặng bọn họ đã biến mất cũng không thể quay đầu lại.

Nhưng Trần Lương nói đúng, chuyện này cũng không ảnh hưởng cô tìm bọn hắn nhờ hỗ trợ.

Tâm tình Cố Vân Đông tốt lên, lúc đi vào Tăng gia trên mặt cũng không khỏi dẫn theo nụ cười.

Cho đến khi thấy mấy đứa trẻ đnag giằng co trong sân...

Bên trái là Cố Vân Thư Ngưu Đản cùng tỷ đệ Tăng gia cùng với …Dương thị, bên phải chỉ có một mình Cố Vân Khả? ?

Nhưng vì sao Cố Vân Đông cảm thấy luận về khí thế, ngược lại là một mình Cố Vân Khả bên này cũng đủ đây này.

Mấy tiểu hài tử cũng không thấy Cố Vân Đông đứng ở cửa, trong tay bọn chúng đều cầm một que kẹo đường, mà trong tay Cố Vân Khả, một, hai, ba, bốn, năm... Được rồi, một bó to.

Luận số lượng, khí thế của con bé cũng nhiều hơn so với mấy đứa khác cộng lại đấy.

"Khả Khả, muội như vậy quá không công bằng, chúng ta mỗi người một que, một mình muội nhiều như vậy." Cố Vân Thư rất tức giận mở miệng.

Cố Vân Khả lập tức đem hai tay giấu ra sau lưng, đem kẹo trong tay giấu đi.

Nhưng bởi như vậy, bên trong túi trước lại rơi ra thêm mấy cây kẹo đường.

Tiểu cô nương sững sờ, vội vàng đem kẹo nhét vào trong túi quần, nhét, nhét.

Khoé miệng Cố Vân Đông giật giật, cái túi áo này là cô nói Dương thị may cho con bé đấy, thỉnh thoảng con bé sẽ cầm chút đồ ăn vặt như đậu phộng hạt dẻ đặt trong túi áo từ từ ăn. Bên ngoài kẹo đường đã được bao giấy dầu, sẽ không dính vào túi áo.

Tiểu cô nương nhét hết vào túi trước, phát hiện kẹo đường trong túi quần lại rơi ra, đầu lập tức đổ đầy mồ hôi.

Đến cuối cùng, dứt khoát kéo mũ trên đầu, đem kẹo đường cho hết vào bên trong, khép lại, sau đó giấu ra sau lưng.

Lập tức, cái đầu nhỏ giương lên, bởi vì không có mũ nên tóc đều dựng lên: "Xem, muội không có."

Cố Vân Thư bị tức đến sắp bốc hơi: "Ở trong mũ sau lưng muội." Đang ở trước mặt mọi người đem kẹo đường giấu đi, muội ấy cho rằng bọn hắn mù sao?

Tiểu cô nương dùng sức lắc đầu: "Không có chính là không có."

"Khả Khả, muội cho chúng ta mỗi người một cây nữa, số khác đều cho muội, được không?" Ngưu Đản dỗ con bé, hắn vừa rồi liếm kẹo đường một cái, quả thực ăn quá ngon rồi, hắn cảm giác như sắp bay lên trời rồi, so đường mạch nha ăn còn ngon hơn thiệt nhiều thiệt nhiều thiệt nhiều, ăn một miếng hắn liền không nỡ ăn tiếp.

Cố Vân Đông lắc đầu, đi đến sau lưng Cố Vân Khả, đem cái mũ trong tay con bé cầm lấy.

Tiểu cô nương sững sờ, vội vàng quay người, nhìn thấy là đại tỷ, lập tức phồng lên miệng đáng thương nhìn cô: "Muội không có." Cái bộ dạng ủy khuất kia, giống như chỉ một khắc sau nước mắt sẽ rơi xuống vậy.

Cố Vân Đông cũng có chút không chịu nổi, nhanh chóng lấy một cây kẹo từ trong mũ ra cho con bé.

"Kẹo đường không thể ăn nhiều, bằng không thì sẽ bị sâu răng, về sau muội sẽ không thể ăn được thịt kho tàu, thịt con thỏ, cũng không thể ăn thịt gà rồi."

Tiểu cô nương nuốt một ngụm nước bọt, trơ mắt nhìn kẹo đường: "Vậy muội, vậy muội..."

Muội cả buổi cũng không nói thêm được gì.

Cố Vân Đông cười nói: "Như vậy, kẹo đường trước để ở chỗ đại tỷ, mỗi ngày cho mấy đứa một cái, được không?"

Nói xong, cô nhìn về phía mấy tiểu hài tử khác: "Mấy đứa cũng thế, kẹo đường không thể ăn quá nhiều. Về sau mỗi ngày một cái, hãy biến nó thành thói quen bằng không thì về sau tỷ làm tiếp đủ loại kẹo đường, mấy đứa không khống chế nổi sẽ hư hết răng."

Mắt Cố Vân Thư sáng ngời: "Đại tỷ còn muốn làm đủ loại kẹo đường?"

Ngưu Đản và những đứa khác chỉ chú ý đến một điểm khác: "Bọn đệ có thể ăn kẹo mỗi ngày?"

Đây chính là một chuyện rất xa xỉ, kẹo đường quá đắt đỏ, nhà Ngưu Đản rất ít mua, mua cũng chỉ có thể ăn vào lễ mừng năm mới, bình thường đều bị bà nội cất đi đấy.

Cố Vân Đông gật đầu: "Kẹo đường này tỷ mới làm đấy, mọi người nếm thử xem ăn được không, ngày mai tỷ sẽ thử một hương vị kẹo đường khác. "

Mấy tiểu hài tử lúc này mới bắt đầu tinh tế nhấm nháp que kẹo thoạt nhìn rất đẹp rất đáng yêu này.

Cố Vân Đông đã làm nhiều loại khuôn trước đó, tất cả đều là khuôn đơn giản, bao gồm hình vuông, hình tròn, hình trái tim, ngôi sao năm cánh và một đống các loại khuôn, trông rất đẹp mắt.

Trên thực tế, nếu thực sự bắt tay vào làm, còn có thể làm khuôn của các loài động vật nhỏ khác nhau.

"Ân, ăn ngon, ngọt ngào, thơm thơm, có vị quả lê." Cố Vân Thư là người đầu tiên mở miệng, mắt cũng tỏa sáng.

Ngưu Đản cũng dùng sức gật đầu, trước đó hắn đã liếm mấy cái, cũng không cẩn thận thưởng thức, lần này ăn xong càng kích động đến mức thân thể cũng đang run rẩy: "Vân Đông tỷ tỷ đây thật là do tỷ làm sao? Ngon hơn tất cả kẹo đường đệ đã ăn trước kia, cái này một chút cũng không ngán, cũng không dính răng."

Tăng Nguyệt cũng nói: "Vân Đông tỷ tỷ, cái này nếu cầm đi bán, khẳng định thoáng cái sẽ bán xong rồi."

Cố Vân Đông cũng nghĩ như vậy: "Mọi người đều cảm thấy như vậy sao?"

"Đẹp mắt, ăn ngon, không ngán." Tăng Gia là đứa lớn nhất trong mấy tiểu hài tử, luôn ở bên cạnh chiếu cố Tăng Hổ, rất ít nói, hiếm khi phát biểu ý kiến.

Về phần hai đứa nhỏ nhất cùng người lớn nhất, Tăng Nhạc Cố Vân Khả cùng Dương thị, lúc này cũng chẳng quan tâm nói chuyện, ăn rất vui thích đấy.

Cố Vân Đông tâm tình rất tốt, lại cầm mấy cây đi ra, đưa cho Cố Vân Thư: "Đưa sang nhà bên cạnh cho thúc thúc cùng Thiệu đại ca ăn, đi đi."

Lập tức lại cầm một cái cho Đổng thị, một cái cho mình ăn.

Cố Vân Khả vừa ăn vừa trơ mắt nhìn, đôi mắt nhỏ nhìn đáng thương đến bó tay rồi.

Cố Vân Đông bị con bé chọc cười: "Yên tâm, một ngày một cái khẳng định có, nếu biểu hiện tốt, đại tỷ sẽ thưởng cho muội thêm một cái."

Nói xong cô đi vào phòng bếp.

Bởi vì làm kẹo đường đã được mọi người kể cả Thiệu Thanh Viễn nhất trí tán thành, Cố Vân Đông đối với những việc cần phải làm sau đó càng trở nên tin tưởng tràn đầy.

Buổi tối nằm ở trên giường nghĩ đến hướng phát triển tiếp theo, đợi kiếm được tiền rồi, tìm Cố Đại Giang cũng tốt, chữa bệnh cho Dương thị cũng tốt, đều trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Cố Vân Đông liền chuẩn bị xe ngựa đi ra ngoài.

Không nghĩ tới ra cửa sân, đã thấy Thiệu Thanh Viễn đợi ở đằng kia rồi.

"Ngày hôm qua Liễu thiếu gia còn chưa đưa bạc, ta cũng đi huyện thành."

"Đây chính là chuyện lớn, vậy ngươi lên đây đi."

Hai người cùng đi Liễu phủ, không nghĩ tới vừa mới đến cửa lớn, Liễu Duy vậy mà đã đợi ở bên ngoài rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play