Chưởng quầy bị Thiệu Thanh Viễn cầm lấy tay, có chút sợ bị đánh, không dám nhìn vào mắt của hắn, chỉ có thể nói với Cố Vân Đông: "Tốt, ngươi cứ tạo ra thử xem ah, không biết trời cao đất rộng thối nha... Ah..."

Thiệu Thanh Viễn vừa dùng lực, chưởng quầy lập tức không dám nói tiếp nữa.

Liễu Duy biết tiệm tạp hóa này là của Đào gia, nếu làm to chuyện chỉ có Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn chịu thiệt, liền bước lên phía trước hai bước, hung hăng trợn mắt nhìn chưởng quỹ: "Mắt chó khinh người, chúng ta đi, không mua ở đây."

Nói xong, lôi kéo Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn đi ra tiệm tạp hóa.

Bọn hắn vừa đi, những người khác bên trong cửa hàng mới đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Im lặng trong giây lát, một khắc sau tất cả đều bật cười.

"Tiểu cô nương kia thực sự có can đảm khoác lác, hay là đầu óc có vấn đề?"

"Ta thấy nàng ta chính là nói ăn nói khùng điên, nếu nàng ta có cái năng lực kia, còn có thể mặc thành như vậy sao?"

"Nàng ta nhất định là cầm không ra tám lượng bạc, cố ý tìm lối thoát đấy."

"Vừa rồi đó là Liễu thiếu gia a? Liễu thiếu gia bây giờ càng ngày càng không ra gì, quen biết với loại người gì vậy? Nữ oa kia thì thôi đi, nam nhân bên cạnh kia vẻ mặt hung thần ác sát đấy."

Tiểu nhị bên này đảo mắt một vòng, chạy lại chỗ chưởng quầy nhỏ giọng nói ra: "Thiếu gia nhà ta lần trước không phải chơi đánh cầu thua Liễu thiếu gia nên về nhà rất tức giận sao? Hiện tại có thể mượn việc này, xả một hơi?"

Mắt chưởng quầy sáng ngời: "Vẫn là tiểu tử ngươi thông minh, trông cửa hàng, ta đi ra ngoài một chuyến."

Ba người Cố Vân Đông dần dần đi xa, nhưng đối thoại giữa bọn hắn vẫn bay vào trong lỗ tai.

Liễu Duy cau mày: "Ta nói Cố nha đầu, nói mạnh miệng sẽ gặp sét đánh đấy."

"Ai nói mạnh miệng rồi hả?" Cố Vân Đông trừng hắn.

Liễu Duy hừ hừ cười lạnh: "Ngươi nói ngươi có thể chế ra đường cát trắng hơn đường cát trong tiệm tạp hóa kia, ta đều nghe thấy được."

"Nếu ngươi không tin, chúng ta đánh cuộc." Cố Vân Đông dừng bước:"Nếu ta chế ra rồi, ngươi phải giúp ta làm một chuyện."

"Được." Liễu Duy thống khoái đáp ứng, dù sao hắn cũng không tin đấy, dụ dỗ tiểu nha đầu chơi mà thôi.

Cố Vân Đông quay đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, hắn lập tức kịp phản ứng: "Ta làm chứng."

"Vậy về nhà, phải chuẩn bị một chút."

Cố Vân Đông đột nhiên tràn đầy sinh lực, tốt, không có đường cát cô liền tự mình chế, không có hoa quả cô tự mình trồng.

Cố Vân Đông trở lại thôn Vĩnh Phúc, liền hỏi Đổng Tú Lan nhà ai trồng mía ngọt.

Vừa vặn, Thạch gia có.

Bất quá không phải quá nhiều, Thiệu Thanh Viễn nghe xong, quay đầu lại thu mua một xe ngựa từ địa phương khác trở về.

Cố Vân Đông kinh ngạc, trong lòng lại thật cao hứng.

Cô đi tìm Thạch Đại Sơn, hai vợ chồng bọn họ đang ở đồng ruộng làm việc.

Cố Vân Đông liền thuận tiện nhìn vườn hoa quả nhà bà ấy, khoan hãy nói, thật sự đúng như thôn trưởng nói, nhìn rất khả quan.

Vợ chồng Thạch gia thấy Cố Vân Đông bất ngờ tới, đều có chút sợ, nhất là thấy ánh mắt của cô luôn rơi vào vườn cây nhà mình, trong mắt lóe lên vẻ hài lòng, càng sợ đến mức thiếu chút nữa cầm cái cuốc nện vào chân mình.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ sau khi Lý địa chủ chết, lại tới một Cố địa chủ?

Đây là ý trời nói bọn hắn không thích hợp trồng cây ăn quả sao? Bọn hắn thế nhưng đợi Lý địa chủ chết mới thật vất vả trồng một vườn cây nhỏ này.

Cố Vân Đông đã nhảy xuống bờ ruộng, trên mặt treo nụ cười, mặt mũi tận lực tràn đầy yêu thương mà nhìn vợ chồng Thạch gia.

Nhưng mà, hai người Thạch Đại Sơn nhìn thấy bộ dạng này của cô lại như gặp quỷ vậy, cố nhịn mới không quay đầu bỏ chạy.

Cố Vân Đông thấy thái độ của hai người có chút không kịp phản ứng, bất quá vẫn tận lực thân thiện nói mình muốn mua mía ngọt nhà hắn.

Vợ chồng Thạch gia nghe xong, âm thầm thở phào một hơi, hỏi cô muốn bao nhiêu.

Cố Vân Đông đã xem qua số lượng mía nhà bọn hắn, cũng không phải quá nhiều.

Bởi vậy...

"Nếu như có thể, toàn bộ đều bán cho ta."

Vợ chồng Thạch gia kinh ngạc không thôi, nhưng mía ngọt có thể bán hết một lần đương nhiên tốt, so với bọn hắn vất vất vả vả kéo đến trên thị trấn hoặc là trên huyện bán sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cố Vân Đông vẫn trả giá thị trường, sau khi giao tiền, vợ chồng Thạch gia liền nhanh chóng thu hoạch toàn bộ mía ngọt rồi đưa tới.

Nhìn một sân tràn đầy mía ngọt, Đổng thị cũng có chút ngẩn người.

Cố Vân Đông nói mình muốn chế đường cát, bà bị kinh hãi tức thì.

Nhưng khó mà nói cái gì, vừa ngạc nhiên vừa cần cù chăm chỉ giúp cô bận rộn.

Cố Vân Đông biết tinh luyện đường cát trắng đấy, lúc đại học đã thực tập, cô đã cạnh tranh được vị trí trợ lý dẫn chương trình truyền hình nhờ thực lực của mình. Người chủ trì chương trình phụ trách chuyên mục đi khắp các vùng miền tìm kiếm các kỹ thuật truyền thống sắp biến mất. Cố Vân Đông theo bên cạnh chịu mệt nhọc, người dẫn chương trình ngại mệt mỏi nên các công đoạn làm đều là Cố Vân Đông hỗ trợ làm trước rồi.

Trong đó có phương pháp chế tạp đường cát thủ công. Tất cả các bước cô đều tự tay làm theo sư phụ dạy nghề làm đấy, chỗ nào không hiểu sẽ gặp hỏi. Đáng tiếc cô tối đa cũng chỉ thử làm hai lần, không tính là quen tay.

Lúc trước cô đã viết lại trình tự vào bút kí, đáng tiếc sau khi tận thế đến, đã không kịp mang bản bút kí đi.

Nhưng phương pháp cô vẫn nhớ rõ đấy, vấn đề hiện tại chính là phải thí nghiệm, đem quá trình làm cho thuần thục, cũng từng chút từng chút hoàn thiện.

Cô biết ngày nay người ta sẽ cho thêm một loại tro cây để luyện đường trắng trong quá trình làm đường, nhưng loại mà người bán hàng tạp hóa đưa ra chắc chắn không phải loại tinh luyện như thế này.

Chỉ sợ loại đường trắng đó, chỉ có những người phú quý mới có thể nhìn thấy.

Phương pháp làm đường mà Cố Vân Đông học được là “'phương pháp ngâm nước bùn vàng”, cô biết đây là phương pháp xuất hiện ở thời Minh. Ặc, mà thế giới này lại không giống với trong lịch sủ cô được học, nên cô không tính là đang thay đổi lịch sử nha.

Phương pháp ngậm nước bùn vàng, đem mía ngọt ép nước sau đó đun sôi, ban đầu sẽ theo như phương pháp thông thường mà chế thành đường cát đen, sau đó đem đường cát đen được tạo ra đó, để vào bên trong cái phễu gạch để kết tụ, và sau đó đổ nước bùn vàng vào phễu sinh ra phản ứng thu được đường trắng tuyết.

Mấy đồ vật Cố Vân Đông sắp sửa dùng đến đều lấy được từ hậu viện Tăng gia, Đổng thị biết những kỹ thuật này không thể truyền ra ngoài, cho nên rất tự giác, sau khi làm những gì mình có thể làm, bình thường cũng sẽ không chạy đến hậu viện.

Cố Vân Đông cứ như vậy mà lặp đi lặp lại thí nghiệm, hoàn thiện, gia công, từng chút từng chút thực hiện lại trình tự trước kia.

Người trong nhà đều không tới làm phiền cô, thậm chí còn biết giữ yên lặng, tận lực không quấy rầy cô.

Thiệu Thanh Viễn ngược lại cũng tới mấy lần, đều là giúp cô làm những việc cần sử dụng sức lực.

Liễu Duy cũng đã tới, hình như có việc gấp muốn tìm Cố Vân Đông, nhưng vừa tới cửa đã bị Thiệu Thanh Viễn cản lại.

Cố Vân Đông mơ hồ nghe thấy hắn nói cái gì mà "Đào thiếu gia", chỉ là cô rất bận rộn, rất nhanh liền tập trung tinh thần làm chuyện của mình.

Cứ như vậy qua hơn mười ngày, lúc Cố Vân Đông còn chúi đầu vào hậu viện, rốt cuộc cũng bị Đổng thị kéo ra.

Nhà cô đã dựng xong rồi, chuẩn bị dọn vào rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play