Trong nháy mắt Cố Vân Đông cảm thấy, mình giống như đại ma đầu vậy.
Khóe miệng cô nhịn không được kéo ra, đem quả cam trong tay ném vào trong sọt.
Lập tức híp híp mắt, vừa rồi không nhìn kỹ, lúc này mới chú ý tới cam trong giỏ vậy mà từng quả no đủ mượt mà, vỏ vàng óng đấy, quả cũng đều nhau, chỉnh tề bày ở trong sọt rất đẹp mắt.
"Đây là... Các ngươi trồng sao?" Cố Vân Đông hỏi.
Hà Diệp sững sờ, gật gật đầu: "Là chúng ta trồng đấy, trồng không nhiều lắm, năm nay kết trái rất tốt, chúng ta chọn ra để bán. Ngươi, ngươi có muốn ăn thử không, cam này ăn rất ngon đấy."
Cố Vân Đông gật đầu, bên kia Hà Diệp liền cười đem sọt cam đưa tới.
Cố Vân Đông chọn lấy một quả cam, vỏ mỏng, nước nhiều, nếm một lần, con ngươi đột nhiên sáng lên, thật sự ăn rất ngon ah. Tinh khiết tự nhiên không ô nhiễm, vậy mà còn ngọt hơn cam trong không gian của cô.
Cô có chút kinh ngạc nhìn về phía hai vợ chồng này, không nghĩ tới bọn họ còn có năng lực như vậy.
Sờ lên cằm, Cố Vân Đông đang cân nhắc xem có nên lừa hai người bọn họ đến bên mình hỗ trợ trồng vườn trái cây không.
Cô đang cần người có kinh nghiệm tay đây này.
Quay đầu lại hỏi thôn trưởng về hai người này một chút, nếu phù hợp..., cô có thể thuê họ làm.
Cố Vân Đông nghiêm túc ăn hết quả cam, sau đó lại chọn mấy trái trong sọt.
Hà Diệp cùng Thạch Đại Sơn liếc nhau một cái, trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi.
Đợi đến lúc Cố Vân Đông chọn lấy bốn năm trái liền ngừng lại, ngẩng đầu nói ra: "Mấy trái này tôi lấy đi trước, hai người bán xong để lại tầm hai mươi trái giúp ta mang về thôn Vĩnh Phúc được không? Ta bên này không có đồ để đựng nên không dễ cầm. Chờ tối nay ta trở lại thôn sẽ tính toán tiền cho hai người, được không?"
Thạch Đại Sơn thốt ra: "Ngươi trả tiền?"
Cố Vân Đông trừng mắt nhìn: "Mua đồ, không cần trả tiền sao?" Không phải, bọn hắn xem mình là thổ phỉ thích ăn chùa sao?
Thạch Đại Sơn lắc đầu liên tục: "Không có không có không có, ta không phải có ý tứ kia."
Cố Vân Đông nâng trán, cái biểu lộ này căn bản chính là nơi đây không ba trăm lượng ah.
Cô nhìn thời gian không còn sớm, liền tạm biệt bọn họ: "Cứ quyết định như vậy đi, ta còn có việc, phải đi trước rồi."
Cô tới vội vàng, đi cũng vội vàng, ôm mấy quả cam liền trực tiếp đến học đường của Tần Văn Tranh.
Nhưng không đợi cô chạy đến nơi, liền gặp Thiệu Thanh Viễn cùng Liễu An đang dắt xe ngựa đi về phía bên này.
Về phần Liễu Duy, ủ rũ đi theo phía sau xe ngựa, một bộ chết không luyến tiếc.
Đây là... Chuyện không thành?
Hơn nữa sao nhanh như vậy đã đi ra? Đệ đệ của hắn đâu? Không phải nói trước đi Liễu phủ đón đệ đệ của hắn sao?
Dựa theo phỏng đoán của Cố Vân Đông, mấy người Liễu Duy đi Liễu phủ đón đệ đệ xong, lại đến học đường của Tần Văn Tranh đưa thịt hươu, đi qua đi lại ít nhất phải nửa canh giờ a?
Mà Liễu Duy này lại thích lải nhải..., khẳng định phải hơn nửa canh giờ đấy.
Nhưng lúc này mới bao lâu?
Cố Vân Đông đi qua, đưa cam trong tay phân cho Thiệu Thanh Viễn cùng Liễu An, nhỏ giọng hỏi: "Cái vị Tần đại ca kia của hắn, không chịu nhận đệ đệ hắn làm đệ tử sao?"
"Nhận." Thiệu Thanh Viễn nói.
Cố Vân Đông trừng lớn mắt, vậy mà nhận? Nhưng...
Cô chỉ vào Liễu Duy kinh ngạc hỏi: "Vậy sao bộ dạng hắn như trời sập vậy?"
Nhìn xem nhìn xem, lúc này còn dùng đầu đập vào mái hiên xe rồi, dọa cho Liễu An thiếu chút nữa ném đi quả cam trong tay chạy đến cứu hắn.
Thiệu Thanh Viễn còn chưa kịp trả lời, Liễu Duy đã 'Vụt' một cái đứng ở trước mặt Cố Vân Đông.
Hai mắt hắn trừng trừng, cánh môi nhếch, thở hổn hển, một bộ như bị chọc tức vậy.
Cố Vân Đông trừng mắt nhìn lại: "Đã nhận đệ đệ của ngươi, không phải như ngươi hi vọng sao?"
"Nhưng chuyện kia liên quan gì đến ta?"
Cố Vân Đông "Hả?" một tiếng.
Liễu Duy lại bắt đầu thở hổn hển rồi: "Tần đại ca nhận đệ đệ ta, căn bản không phải bởi vì ta vất vất vả vả mạo hiểm tính mạng tiến vào thâm sơn săn hai con hươu kia, là vì, hắn thiếu nhà ta một nhân tình! ! !"
Cố Vân Đông bừng tỉnh: "Cho nên, cho dù ngươi không đưa hươu, hắn cũng sẽ nhận đệ đệ của ngươi, đúng không?"
"Đúng! !"
Cha hắn lừa hắn, người này nhất định không phải là cha ruột, không phải.
Cố Vân Đông híp híp mắt, nhìn thoáng qua phía sau xe ngựa, hỏi: "Vậy... Hai con hươu kia, không phải là có thể cho ta?"
"Đã đưa cho Tần đại ca rồi."
"Đã biết không cần dùng đến thịt hươu, vì sao ngươi còn đưa ra ngoài? ?" Cố Vân Đông muốn cạy đầu hắn ra nhìn xem bên trong có phải làm từ bột nhão không.
Liễu Duy cũng muốn khóc: "Ngươi cho rằng ta muốn? Ta đem hai con hươu kia cho hắn rồi, hắn mới nói cho ta biết hắn thiếu nhà ta một cái nhân tình."
Cố Vân Đông chậc chậc hai tiếng: "Không hổ là trạng nguyên trẻ tuổi nhất đấy, quả nhiên rất âm hiểm."
"Đúng đấy, ngươi nói ta cũng đã đưa ra ngoài rồi, cũng không thể lật lọng đến mức đòi lại đúng không?" Liễu Duy trước kia cảm thấy Tần Văn Tranh đạo đức tốt lòng dạ thẳng thắn vô tư, lúc triều đình đang rung chuyển đã giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang là một quân tử biết nhìn xa trông rộng.
Hắn, quả nhiên là kinh nghiệm sống chưa nhiều.
Cố Vân Đông nhìn hắn: "Vì sao không thể cầm lại? Hắn nhận đệ đệ người là vì trả nhân tình, nhận hươu của người thì chẳng khác nào không trả, đi, hiện tại đến chỗ hắn đòi lại."
Liễu Duy sững sờ, chuyện này... Có vẻ rất có đạo lý.
Hắn thật sự đi theo sau lưng Cố Vân Đông, một lần nữa quay lại học đường.
Thiệu Thanh Viễn đem xe ngựa của mình cho Liễu An, mình cũng đi theo.
Học đường cách đó không xa, Cố Vân Đông đứng ở cửa ra vào, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên đỉnh đầu, khóe miệng nhịn không được kéo ra.
Quả nhiên là người tài hoa tùy hứng, đến tên cũng không lấy, trực tiếp viết hai chữ học đường.
Người gác cổng biết Liễu Duy, thấy hắn đi rồi mà quay lại thì có chút kinh ngạc, bước lên phía trước hỏi: "Liễu thiếu gia, còn có chuyện gì sao?"
Liễu Duy nhìn nhìn Cố Vân Đông, do do dự dự nói: "Là còn một chuyện chưa nói xong, đến tìm Tần đại ca, phiền toái thông báo một chút."
Người gác cổng gật đầu, nhanh chóng chạy vào bên trong.
Liễu Duy nghĩ nghĩ, vẫn quay đầu nói với Cố Vân Đông: "Ngươi muốn lấy lại hai con hươu kia là vì đưa đệ đệ ngươi vào học đường sao? Nhưng ngươi cảm thấy làm như vậy, người ta còn có thể nhận tiểu đệ của ngươi sao?"
Đòi lại rồi lại đưa qua, chuyện này cùng cởi quần đánh rắm có cái gì khác nhau? Lại cho Tần đại ca có ấn tượng xấu.
Cố Vân Đông liếc mắt nhìn hắn, có phải bị ngốc không? Hắn thật sự cho là mình vì muốn lấy lại hai con hươu kia mà đến sao? Cô chỉ tìm cớ để có thể đi vào Tần gia mà thôi, đến lúc đó gặp Tần Văn Tranh, cô tuyệt đối không đề cập tới chuyện con hươu.
Cố Vân Đông không nói lời nào, chỉ yên tĩnh chờ.
Tần gia cũng không phải quá lớn, hạ nhân không có mấy người, người gác cổng tìm gã sai vặt của Tần Văn Tranh, gã sai vặt kia liền đi thư phòng.
"Gia, Liễu thiếu gia lại tới nữa."
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua thứ đang đặt trên bàn Tần Văn Tranh.
Đó là một tờ lệnh truy nã, bên trên là một người, người nọ được vẽ như thật, nghe nói là gia mang về từ phủ thành đấy.