Phương thị bước lui một bước, ngẩng đầu thấy Trần Lương từ bên trong đi tới, lập tức khóc lên: "Đại tẩu, ngươi nói lời này là đâm vào trái tim ta ah. Ta vì Điền ca mà ở vậy nhiều năm như vậy, rất ít ra khỏi cửa, không nghĩ tới ngươi lại nói một câu như vậy, còn không bằng ta chết đi cho xong."
Chu thị cười lạnh: "Trở lại nhà mình mà khóc đi."
Trần Lương nhíu mày, từ đằng sau Chu thị đi tới: "Tốt rồi, bà là đại tẩu người ta đấy, nói gì vậy?"
"Đúng, ta không biết nói chuyện đấy, bà ta cái gì cũng không sai, ta đi." Chu thị hung hăng trợn mắt nhìn Trần Lương, quay đầu trở về phòng mình.
Lông mày Trần Lương vặn lại càng chặt hơn, nhìn về phía Phương thị ánh mắt cũng lộ ra một tia không kiên nhẫn.
Sao trước kia không cảm thấy Phương thị không biết điều như vậy chứ?
"Ngươi cũng đừng khóc nữa, đại tẩu ngươi hai ngày này tâm tình không tốt, nghe thấy cũng đừng để trong lòng, đi về trước đi."
"Đại bá, ngươi cũng thấy ta đã làm không đúng sao? Ta thật sự không có ý gì khác, chỉ là Liễu thiếu gia nhà ở trong huyện, có tiền có quyền đấy, tương lai Vũ Lan đến Ngô gia, Ngô gia cũng muốn làm chút mua bán nhỏ ở trong huyện thành, nếu chúng ta cùng Liễu thiếu gia có chút giao tình, đối với Ngô gia có trợ giúp, Vũ Lan ở Ngô gia cũng có thể có địa vị ah."
Trần Lương nghe vậy thở dài một hơi: "Được rồi, ta đã biết, các ngươi về nhà trước a."
Phương thị thấy hắn cũng không tin mình nói, có chút nôn nóng, nhưng Trần Lương không muốn nhiều lời nữa, bà ta chỉ có thể cắn môi, mang theo Trần Vũ Lan về nhà.
Lúc này Cố Vân Đông, đã sớm ném hai mẹ con này ra sau đầu, đem xe ngựa chuẩn bị xong rồi.
Bên kia hổ cùng hươu cũng đã chất lên xe ngựa của Liễu Duy.
Chỉ là Liễu An kinh sợ, cho dù đó là xác hổ cũng sợ vô cùng, bởi vậy xe ngựa kia đành phải để cho Thiệu Thanh Viễn đến đánh xe.
Liễu An chạy sang bên Cố Vân Đông, nhảy lên càng xe.
Kể từ đó, trong xe ngựa chỉ còn lại Cố Vân Đông cùng Liễu Duy mặt đối mặt.
Cố Vân Đông, "..."
Liễu Duy, "..."
Đợi xe ngựa ra khỏi thôn, Cố Vân Đông đột nhiên hét lớn một tiếng: "Liễu An ngươi vào đi, ta đến đánh xe."
Liễu An bị dọa một cái giật mình, vô thức vào thùng xe.
Cố Vân Đông tiếp nhận dây cương, ngồi ở càng xe lắc lắc đung đưa.
Liễu Duy sắc mặt tái nhợt, hắn lại bị ghét bỏ rồi, lại bị ghét bỏ rồi!
Cố Vân Đông vội vàng đánh xe ngựa đi theo đằng sau Thiệu Thanh Viễn, kỹ thuật đánh xe của cô không quá tốt, Thiệu Thanh Viễn nhìn thời gian còn kịp, tốc độ thoáng cái chậm lại.
Chờ đến thị trấn, xung quanh lập tức náo nhiệt lên.
Truy Phong là con ngựa tốt, một đường đi theo phía sau xe ngựa của Thiệu Thanh Viễn đã thành thói quen, cũng không cần Cố Vân Đông tốn nhiều khí lực.
Học đường của Tần Văn Tranh ở thành Đông, Liễu Duy muốn về Liễu phủ trước để đem theo đệ đệ cùng qua.
Không nghĩ tới lúc sắp đến Liễu phủ, Cố Vân Đông bỗng nhiên liếc thấy một bóng dáng có chút quen thuộc.
Cô đột nhiên ngẩn người, ngồi thẳng người quay đầu nhìn lại.
Sau một khắc, cô kéo dây cương, từ trên càng xe nhảy xuống: "Liễu An, ngươi đi ra đánh xe, ta có việc, lập tức trở về."
Nói xong, bỏ chạy rồi.
Liễu Duy vén rèm xe lên chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng đã đi xa của cô.
Phía trước Thiệu Thanh Viễn cũng đã nghe được, vô thức dừng lại nhảy xuống muốn đuổi theo.
Bị Liễu Duy cản lại: "Nàng nói một lát sẽ trở lại rồi, dù sao ta đã nói cho nàng biết địa chỉ chỗ học đường của Tần đại ca rồi, nàng sẽ tìm qua đấy."
Liễu Duy cảm thấy nàng vội vả như vậy, nhất định là muốn đi nhà xí.
Cố Vân Đông cũng đã đuổi theo bóng người quen thuộc phía trước tiến vào một đầu phố khác.
Người phía trước đi rất nhanh, bộ dạng vội vàng, Cố Vân Đông chỉ có thể gọi hắn: "Cố Đại Giang, Cố Đại Giang..."
Nhưng người nọ căn bản không có phản ứng, trong nháy mắt liền tiến vào một ngõ nhỏ.
Cố Vân Đông tăng thêm tốc độ đuổi theo, chỉ sợ nháy mắt một cái người đã không thấy tăm hơi.
Mà con đường này có chút đông người, phía trước còn có người bày sạp hàng.
Cố Vân Đông sốt ruột, cũng có chút bất chấp, trực tiếp đi ngang qua sạp hàng.
Vốn cho là cô có thể phóng qua đấy, không nghĩ tới người bán hàng rong đột nhiên đứng lên, Cố Vân Đông tránh được người đó lại không tránh được cái sọt trên mặt đất.
Giỏ đổ, Cố Vân Đông mơ hồ cảm thấy được đồ vật bên trong văng ra.
Cô cũng chưa kịp liếc mắt nhìn, chỉ nói với người bán hàng rong kia: "Thực xin lỗi đại tỷ, lát nữa ta sẽ trở về bồi thường ngươi."
Tiếng nói vừa ra, người cũng chạy vào trong ngõ kia.
Mắt thấy người phía trước chưa biến mất, Cố Vân Đông rốt cuộc cũng thở phào một hơi, nhanh chóng chạy đến: "Cố Đại Giang, cha, ngươi..."
Người nọ xoay đầu lại, lời nói của Cố Vân Đông lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Không phải! !
Không phải Cố Đại Giang, cô nhận lầm người.
Cũng đúng, nơi này là một huyện thành nhỏ ở phủ Tuyên Hòa, xác suất đụng phải Cố Đại Giang quá nhỏ rồi, làm sao có thể là ông ấy đâu này?
Chỉ là người này, thật sự quá giống.
Người nọ vẻ mặt không hiểu mà nhìn Cố Vân Đông: "Cô nương ngươi có việc? Không có chuyện gì nữa ta phải đi, ta đang vội đây này."
"Thực xin lỗi, nhận lầm người." Cố Vân Đông thật có lỗi cười cười.
Nhìn người nọ đi xa, cô mới thở nhẹ một hơi, vỗ vỗ mặt.
Không sao, một ngày nào đó sẽ tìm được.
Đúng rồi, người bán hàng rong kia.
Cố Vân Đông nhanh chóng đi trở về, chạy đến chỗ cái sọt bị cô đụng ngã lúc nãy.
Lúc này mới nhìn rõ bên trong cái sọt đựng gì, cam ah...
Sọt cam này hơn phân nửa đều đổ trên mặt đất, hai vợ chồng bán cam đang ngồi chồm hổm trên đất nhặt.
Cố Vân Đông vội vàng đi lại nhặt, cúi đầu nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, ta vừa rồi chạy gấp, đụng ngã sọt của các ngươi. Các ngươi cứ tính toán, hư mất bao nhiêu, ta bồi thường."
"Không, không cần. Chưa, không hỏng." Người đàn ông bên cạnh lập tức khoát tay, lắc đầu liên tục.
Cố Vân Đông ngẩng đầu, đối diện với người đàn ông, lập tức khẽ giật mình: "Ngươi là..."
Nhìn có chút quen mắt.
Người đàn ông lại cúi đầu, có chút nghiêng người tránh đi tầm mắt của cô.
Cố Vân Đông nhíu mày, nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Lập tức bừng tỉnh: "Là các ngươi ah."
Cha mẹ Thung Tử, đã gặp một lần, thiếu chút nữa không nhận ra.
Cha Thung Tử gọi Thạch Đại Sơn, mẹ là Hà Diệp, nghe Đổng Tú Lan nói, đôi vợ chồng này lá gan rất nhỏ, hình như trước kia đã gặp phải chuyện gì đó, hiện tại gặp phải chuyện gì cũng không dám tranh giành không dám đoạt, những gì có thể bỏ qua liền bỏ qua.
Hai vợ chồng bánh bao như vậy, cũng không biết sao lại nuôi ra đứa con trai là tên du thủ du thực, con gái cũng rất nhanh nhẹn đấy.
Trách không được lúc trước cô bắt mấy gia đình kia bồi thường tiền, Hồ gia càn quấy, nhà bọn hắn lại lập tức gật đầu, còn nói bạc không đủ, ngoan ngoãn đi gom góp bạc rồi.
Bọn họ nghe lời như vậy, làm cho Cố Vân Đông có loại cảm giác bắt nạt người thành thật.
"Cố, Cố cô nương, cam này không bị hỏng, chúng ta chùi một chút là tốt rồi, ngươi, ngươi nếu có chuyện thì đi mau lên." Hà Diệp nhỏ giọng mở miệng.
Ở trong mắt hai vợ chồng, Cố Vân Đông có chút... đáng sợ, dù sao đến Hồ Lượng như vậy cũng không chiếm được chút chỗ tốt nào từ tay nàng ta, bị đánh không nói, còn phải bồi thường tiền.