Tần Văn Tranh năm nay mới hai mươi sáu tuổi, lớn lên phong độ nhẹ nhàng.
Nghe nói năm đó tiên hoàng lúc khâm điểm hắn là trạng nguyên hay thám hoa đã do dự hồi lâu, dù sao từ xưa đến nay, thám hoa xếp thứ 3 đều giành chiến thắng nhờ vẻ ngoài của mình. Mà lúc đó người đứng thứ ba đã hơn ba mươi tuổi, bề ngoài so với hắn vẫn chênh lệch một tí đấy.
Về sau vẫn có mấy lão thần cố gắng khuyên ngăn, cảm thấy các kỳ thi nên coi trọng học vấn trước tiên, tiếp theo mới đến bề ngoài. Còn nữa trạng nguyên lang mười tám tuổi, nói ra cũng làm nước nhà vẻ vang, nhất là khi hoàng đế quá cố tại vị, chuyện này có thể ghi vào sử sách đấy.
Không biết câu nói sau cùng đó có phải đã lấy lòng hoàng đế hay không, hắn vung tay ngay tại chỗ, Tần Văn Tranh là trạng nguyên lang, cũng là trạng nguyên đẹp trai nhất trong lịch sử.
Bây giờ đã mấy năm trôi qua, ngoại hình không có nhiều thay đổi ngoại trừ khí chất toàn thân đã cao hơn một tầng.
Nghe thấy lời gã sai vặt..., hắn có chút cau mày, có chút mất hứng vì mình bị quấy rầy rối, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nói ta cùng phu nhân đi ra ngoài rồi, không gặp."
Nói xong lại cúi đầu xuống, nhìn lệnh truy nã trên bàn kia.
Bên cạnh lệnh truy nã còn có một trang giấy, bên trên có một nửa bức vẽ, rõ ràng là bắt chước nhân vật trên lệnh truy nã, mà tay phải Tần Văn Tranh, cầm một cái bút than.
Gã sai vặt nghe vậy, quay người liền chạy ra thư phòng, không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa, lại đụng phải phu nhân của Tần Văn Tranh, Cát thị.
Cát thị bưng một đĩa bánh ngọt, cười dịu dàng đi tới: "Sao ta không biết mình đi ra ngoài rồi hả?"
Tần Văn Tranh ngẩng đầu, phất tay để cho gã sai vặt đi nhanh lên, tự mình đi qua nhận lấy bánh ngọt: "Sao nàng tới đây, không phải đang cùng Ninh nhi viết chữ sao?"
"Nó đi xem hai con hươu kia rồi, biết buổi tối có món ăn dân dã, cao hứng đến bó tay rồi." Cát thị đi đến trước bàn, thấy lệnh truy nã kia, lại nhìn nửa bức vẽ bên cạnh một chút.
Nàng cười: "Lão gia quả nhiên lợi hại, loại bút pháp này đã học xong."
Tần Văn Tranh lại lắc đầu: "Còn chưa được, cảm thấy còn thiếu một chút gì đó." Cảm giác không đúng.
"Không phải rất tốt sao? Rất giống ah." Cát thị cẩn thận quan sát một lát, cảm thấy giống như đúc đấy.
Nhưng Tần Văn Tranh rất không hài lòng, ngồi ở một bên uống một ngụm trà, nói ra: "Đái tri phủ quá keo kiệt, ta hỏi thế nào hắn cũng không chịu nói lệnh truy nã này rốt cuộc do ai vẽ, nói cái gì mà đã đáp ứng người nọ không thể lộ ra nửa điểm tin tức."
Cát thị che miệng cười: "Đạo lý làm người phải giữ chữ tín này là chàng đã dạy thiếp đấy, sao, hiện tại lại trách Đới tri phủ? Người ta không nói, cũng là vì bảo vệ người họa sĩ kia, miễn cho người ta gặp nguy hiểm."
"Ta sẽ không nói ra, chỉ muốn giao lưu trao đổi kỹ năng vẽ của nhau mà thôi." Tần Văn Tranh cầm lấy bức vẽ của mình, dừng một chút, vò lại thành một cục ném đi.
Cát thị ngăn cũng không ngăn được, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn một cái.
Tần Văn Tranh lại đứng lên: "Không được, ta phải đến phủ thành một chuyến, hoạ sĩ ở phủ thành nhiều như vậy, rồi ta cũng sẽ tìm được."
Hắn nói xong liền ra khỏi thư phòng gọi gã sai vặt.
Gã sai vặt kia vừa cùng người gác cổng nói dứt lời, lại vội vã chạy về.
Lúc này mấy người Cố Vân Đông cũng thấy người gác cổng quay lại: "Gia cùng phu nhân vừa đi ra cửa rồi."
"Nói bậy, ngươi là người gác cổng, bọn hắn đi ra ngoài ngươi phải đi hỏi mới biết được sao?" Liễu Duy bất mãn.
Người gác cổng kia bất đắc dĩ: "Bọn họ đi từ cửa sau ra ngoài đấy, ta cũng nhìn không tới ah."
"Ngươi..."
Cố Vân Đông kéo Liễu Duy một cái: "Được rồi."
Xem ra là không muốn gặp rồi, ở cửa ra vào tranh luận như vậy quá khó nhìn, cũng làm cho người ta phản cảm.
Ba người một lần nữa trở lại bên cạnh xe ngựa, Cố Vân Đông mới hỏi Liễu Duy: "Đệ đệ ngươi đâu rồi?"
"À? Ah, hắn được quản gia mang về phủ rồi. Nói là muốn chuẩn bị một chút, ngày mai tới đây đến trường."
Cố Vân Đông nhướn mày: "Ta đây ngày mai sẽ giả bộ thành gã sai vặt nhà các ngươi, đưa đệ đệ ngươi đi học đường, thế nào?"
"..." Hắn có thể nói không được tốt lắm sao?
Cố Vân Đông cười tủm tỉm, một bên Thiệu Thanh Viễn gật gật đầu: "Ý kiến hay."
Liễu Duy quay đầu nhìn hắn, Cố Vân Đông nói cái gì mà ngươi cảm thấy không tốt chưa? Ngươi là nam nhân, có thể có chút chủ kiến của mình không?
"Cứ quyết định như vậy đi, cám ơn." Cố Vân Đông vô cùng cao hứng mà lên xe ngựa.
Liễu Duy cười lạnh, ngươi hỏi qua ý kiến của ta chưa?
Hắn tức giận đi đến bên cạnh Liễu An: "Hồi phủ."
Mỗi người đi một ngả, từ nay về sau không gặp.
Thiệu Thanh Viễn cũng lên xe ngựa của Cố Vân Đông, đường trở về là hắn đánh xe, đến cửa thôn, mới đổi thành Cố Vân Đông.
Trên đường hắn mới nói lại chuyện lên núi lần này, vốn hết thảy cũng rất thuận lợi, kế hoạch của Thiệu Thanh Viễn cũng không phạm sai lầm. Liễu Duy quả thật cũng có chút công phu quyền cước, tuy không cao, nhưng chỉ cần không gặp phải những con mồi nguy hiểm thì không có vấn đề gì.
Trong đó một con hươu là hắn săn được đấy, nhưng bởi vậy nên đã quá mức hưng phấn, đánh giá cao chính mình. Lúc thấy hổ lại không nghe lời Thiệu Thanh Viễn ở yên trên tàng cây, bị con hổ theo dõi.
Thiệu Thanh Viễn vì cứu hắn mới bị thương, may mà trong tay hắn có cái nỏ Cố Vân Đông cho mượn.
Cái nỏ kia một tay đã có thể thao tác, hơn nữa tốc độ rất nhanh, so với cung tên bình thường dùng tốt hơn nhiều.
Cũng bởi vì như vậy, da hổ mới không thể bảo tồn nguyên vẹn.
Cố Vân Đông tuy thay hắn cảm thấy đáng tiếc, nhưng người an toàn đương nhiên quan trọng hơn, an ủi hắn hai câu, rất nhanh liền bỏ qua đề tài này.
Không bao lâu, xe ngựa liền vào thôn Vĩnh Phúc.
Về đến Tăng gia, phát hiện Đổng Tú Lan đã cùng Dương thị Tăng Nguyệt ở trong sân xử lý những món ăn dân dã kia rồi.
Mắt Cố Vân Đông sáng rực lên: "Mặc dù không có hươu, nhưng có gà rừng thỏ rừng cũng không tệ."
"Ngươi thích ăn thịt hươu?" Thiệu Thanh Viễn hỏi.
"Cũng không hẳn, chỉ là chưa từng ăn qua."
Thiệu Thanh Viễn như có điều suy nghĩ gật đầu, sau khi đem xe ngựa vào nhà, liền trở về.
Cố Vân Đông đi nền nhà mình nhìn xem, không nghĩ tới mấy người Phùng Đại Năng đều xông tới: "Vân Đông, nghe nói Thiệu Thanh Viễn săn được một con hổ lớn, có phải thật không?"
Thiệu Thanh Viễn cùng Liễu Duy đem con hổ trở về từ cửa sau của Thiệu gia sau đó lại cho lên xe ngựa, hơn nữa lại ở chân núi, nên gần như không có người nào trông thấy.
Hôm nay cũng không biết là ai truyền tới, tóm lại mọi người nghe được cũng không quá tin tưởng.
Hổ ah, đây chính là con hổ, tùy tùy tiện tiện có thể săn được sao?
Cố Vân Đông lại rất khẳng định gật đầu: "Thật sự."
"Vậy con hổ kia đâu rồi?"
"Bị Liễu thiếu gia mang đi."
"Ah..." Mọi người rất thất vọng, bọn hắn còn muốn nhìn một chút đấy, đều hưng phấn đến trưa, nào biết được là không có cơ hội.
Cố Vân Đông xem một vòng liền về nhà giúp đỡ nấu cơm tối, không nghĩ tới cô vừa vào phòng bếp, liền phát hiện tiểu cô nương Cố Vân Khả đang ghé đầu vào bàn ngủ.
Trước mặt con bé, còn để... Kẹo đường lê.
Xong, cô đã quên mất chuyện này.
Tiểu cô nương nghe được âm thanh, mở mắt ra đáng thương nhìn cô: "Đại tỷ, vẫn không thể ăn sao?" Nó cũng chờ đến trưa rồi.
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng gật đầu: "Có thể có thể."
Tiểu cô nương lập tức hoan hô một tiếng: "Muội đi gọi bọn hắn." Nó là đứa bé ngoan, có ăn sẽ nói cho tiểu đồng bọn một tiếng đấy.
Cố Vân Đông bật cười lắc đầu, lấy kẹo ra.
Chỉ một lát sau tiểu cô nương liền chạy vào: "Đại tỷ, bên ngoài có người tìm nha."