Liễu Duy ngẩn ra: "Phương tẩu tử? Ai?"
"Chính là hai mẹ con lúc trước đưa ngươi đến thôn Vĩnh Phúc kia." Cố Vân Đông nói, trí nhớ của người này thật đúng là quá tệ đấy.
Liễu Duy kịp phản ứng: "Là các nàng ah, vậy hãy để cho các nàng tới chứ sao."
Đổng Tú Lan cũng có chút khó xử, do dự một lát mới lên tiếng: "Các nàng nói không dám."
Cho nên mới đến Tăng gia, ở Tăng gia chờ Liễu thiếu gia đây này.
Liễu Duy nhíu mày: "Không dám, không dám cái gì? Không dám gặp ta sao?"
"Không dám gặp ta!" Thiệu Thanh Viễn nói.
Liễu Duy trừng mắt nhìn: "Vì sao..." Nói được một nửa liền nghĩ tới: "Ah ah ah, ta đã biết, các nàng lúc trước hình như nói ngươi là sói con, rất đáng sợ đấy."
Cố Vân Đông trừng mắt liếc hắn một cái, không biết nói chuyện thì đừng có nói, ngươi mới là sói con đây này.
Thiệu Thanh Viễn thoáng nhìn cô, khóe miệng nhịn không được cong lên, tâm tình sung sướng.
Liễu Duy lại bị trừng mà không hiểu, vẻ mặt ngơ ngác nói: "Ta lại không nói gì, bất quá nói trở lại sao các nàng lại gọi ngươi sói con, ta không cảm thấy ngươi đáng sợ chỗ nào. À, được rồi được rồi, các nàng đã không dám tới, vậy cũng đừng tới nữa, ta đang bận rộn, không gặp!"
Dù sao cũng không quen, có lẽ cũng không có chuyện gì quan trọng.
Cố Vân Đông muốn cười, hai mẹ con Phương thị ở chân núi đằng kia tới tới lui lui bao nhiêu lần? Trước khi bị Chu thị mang về nhà, lúc này nghe thấy hai người Thiệu Thanh Viễn trở về rồi, lập tức lại chạy tới, cái tinh thần này thật sự làm cho người ta bội phục ah.
Đổng Tú Lan liền trở về, bà ấy chỉ hỗ trợ chuyển lời, cùng Liễu thiếu gia cũng không quen, đương nhiên sẽ không nói thêm cái gì.
Liễu Duy liền lập tức đem hai mẹ con Phương thị ném ra sau đầu, bắt đầu thúc giục Cố Vân Đông: "Thời gian không còn sớm, hiện tại liền lên đường, ngươi nhanh đi về chuẩn bị xe ngựa, sẽ lập tức đi."
"Được, đầu tiên nói trước, xe ngựa của ta để người ngồi đấy." Không đợi Liễu Duy phản bác, cô nói tiếp, "Cái xe ngựa kia ta mới mua, nếu ngươi đem mấy con kia bỏ vào, con ngựa của ta chưa được huấn luyện qua, bị kinh hách thì làm sao bây giờ?"
Liễu Duy nghe xong thấy có lý, chỉ có thể gật đầu.
Cố Vân Đông lúc này mới đi ra khỏi Thiệu gia, trở về Tăng gia.
Không nghĩ tới hai mẹ con Phương thị vậy mà chưa đi.
Nhìn thấy Cố Vân Đông tiến đến, Trần Vũ Lan lập tức đứng lên, đi đến trước mặt hỏi cô: "Liễu thiếu gia vì sao không gặp chúng ta?"
"Ta làm sao biết?" Cố Vân Đông tỏ vẻ không hiểu.
"Có phải ngươi đã nói gì đó với Liễu thiếu gia? Ngươi nói bậy về chúng ta phải không? Ngươi mới vừa rồi đã ở Thiệu gia a, nhìn không ra ah Cố Vân Đông, vì tiếp cận Liễu thiếu gia, ngươi thậm chí ngay cả sói con cũng không sợ."
Cố Vân Đông lạnh lùng nhìn cô ta: "Ngươi lập lại lần nữa."
"Ngươi luôn giả bộ như cái gì cũng không để ý, kỳ thật còn không phải thấy người sang bắt quàng làm họ? Thấy Liễu thiếu gia có tiền, liền trông mong chờ, đến tránh hiềm nghi cũng chẳng quan tâm rồi, người vừa về đến liền dán lên rồi."
"BA~." Cố Vân Đông đưa tay cho cô ta một cái bạt tai.
Phương thị vốn vẫn còn thờ ơ lạnh nhạt, thấy thế liền lao đến, một tay kéo Trần Vũ Lan lại. Lập tức mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn Cố Vân Đông: "Ngươi lại dám đánh người?"
"Đánh cô ta thì làm sao vậy? ? Miệng không sạch sẽ, nên tẩy sạch một chút." Cố Vân Đông tới gần một bước: "Bà cho rằng ai cũng có tâm tư như hai người sao, trông mong mà loanh quanh ở chân núi hai ngày? Cho rằng tất cả mọi người đều mù lòa không thấy gì sao? Toàn bộ thôn ai mà không xem trò cười của hai mẹ con các người? Nếu không phải nể mặt thôn trưởng, các người vừa ra cửa đã sớm bị người ta dùng nước bọt phun chết rồi."
Phương thị sửng sốt, có chút khó có thể tiêu hóa ý tứ trong lời nói của cô: "Ngươi, ngươi có ý gì?"
"Không hiểu?" Cố Vân Đông cười lạnh, thò tay chỉ ra cửa: "Đi ra ngoài quẹo trái, đến bờ sông nghe một chút người khác đang nói như thế nào về các ngươi đấy."
Đổng Tú Lan cũng giận dữ đứng ở bên cạnh Cố Vân Đông: "Phương tẩu tử, Vân Đông là đứa trẻ ngoan, các ngươi nói những lời kia cũng quá khó nghe rồi, các ngươi đi đi thôi, nhà của ta không chào đón các ngươi."
Bà có chút hối hận, vừa rồi nên mạnh mẽ mà mời các nàng đi ra ngoài mới đúng.
Không nghĩ tới Trần Vũ Lan tuổi còn nhỏ miệng lại độc như vậy, đây không phải là cố ý hủy hoại thanh danh của người khác sao? Một cô nương sao có thể há mồm ngậm miệng nói những lời vô liêm sỉ như vậy?
Sắc mặt Phương thị biến đổi, đột nhiên quay người, đi nhanh về phía cửa ra vào.
Trần Vũ Lan sững sờ, vội vàng đuổi theo, khi đi tới cửa lại không cam lòng quay đầu, hung dữ trừng mắt nhìn Cố Vân Đông nói: "Ngươi dám đánh ta, ta tìm đại bá phụ làm chủ cho ta."
Nói xong liền rời khỏi Tăng gia.
Lúc này trong lòng Phương thị có chút loạn, lời Cố Vân Đông nói tựa như sấm sét bổ vào trong lòng bà ta.
Chẳng lẽ... Những người kia thật sự đang ở sau lưng bà ta nói này nói kia sao?
Bà ta muốn đến bờ sông nghe những người phụ nữ kia đang nói gì, lại không dám. Vì vậy, đã nổi giận đùng đùng mà kéo Trần Vũ Lan trực tiếp đến nhà Trần Lương.
"Đại bá phụ, đại bá phụ, hãy làm chủ cho cháu ah." Trần Vũ Lan vừa vào cửa, nước mắt đã chảy dài rồi.
Chu thị sợ hãi kêu lên một tiếng: "Ngươi làm sao?"
"Bác gái, ta bị người ta đánh." Trần Vũ Lan ủy khuất nghiêng đầu sang chỗ khác, lộ ra bên má trái sưng đỏ.
Chu thị nhìn dấu bàn tay sáng loáng, nhịn không được hít một hơi, cái này, cái dấu vết này, đối phương ra tay rất nặng đấy.
Ai to gan như vậy, lại dám đánh người Trần gia bọn hắn?
Tuy ngày bình thường Chu thị không thích hai mẹ con này, nhưng bất kể thế nào các nàng cũng là người Trần gia, có nhà bọn hắn dựa vào, ai dám khi dễ các nàng? Đây là không đem Trần gia bọn họ để vào mắt ah.
Chu thị tức giận: "Ai đánh? Ra tay nặng như vậy?"
"Chính là nha đầu thối Cố Vân Đông kia." Trần Vũ Lan tức giận mở miệng.
Biểu cảm trên khuôn mặt Chu thị đông cứng lại: “Ai?”
"Cố Vân Đông."
Chu thị nhìn hai mẹ con này, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng cười rộ lên: "Các ngươi đi Tăng gia rồi hả? Như thế nào, ta nói các ngươi trở về, các ngươi lùa gà về, cho heo ăn..., rồi lại đi chân núi rồi hả? Các ngươi nói gì làm Vân Đông tức giận như vậy, còn động thủ?"
Ấn tượng của Chu thị đối với Cố Vân Đông thật sự rất tốt, bà rất thích tiểu cô nương này, cũng biết con bé ngày bình thường dễ nói chuyện vô cùng.
Trừ phi thật sự chọc giận con bé, bằng không thì sẽ không động thủ. Lần trước Phương thị đem người ta đuổi ra khỏi nhà, con bé cũng chỉ cầm lại phần tiền thuê nhà thuộc về mình kia? Hôm nay trực tiếp cho Vũ Lan một cái tát, có thể thấy được Vũ Lan đã nói gì đó không nên nói.
Trần Vũ Lan không dám tin nhìn Chu thị: "Bác gái, người nói cái gì đó? Sao người lại giúp đỡ người ngoài?"
"Ta giúp đỡ người ngoài? Ngươi cũng không nhìn một chút hai người mấy ngày nay đang làm cái gì?" Chu thị không cùng Trần Vũ Lan nói chuyện, trực tiếp quay đầu mắng Phương thị: "Nàng là một cô nương không hiểu chuyện, ngươi là người làm mẹ cũng không hiểu sao? Các ngươi ở chân núi trông mong Liễu gia thiếu gia là muốn làm cái gì, ngươi cũng không nhìn xem chính mình có thân phận gì, Vũ Lan đã đính hôn đấy, ngươi là quả phụ. Trước nhà quả phụ thị phi nhiều cần ta dạy cho ngươi sao?"
Phương thị sắc mặt trắng nhợt: "Đại tẩu, đến tẩu cũng thấy ta không an phận sao?"
"Đúng! !" Chu thị nhịn nàng ta đã lâu rồi.