Cố Vân Đông bị hắn làm cho sửng sốt, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp vẻ mặt kinh sợ của hắn.

"Ngươi, ta nói ngươi vì sao luôn nghe ngóng chuyện của Tần đại ca vậy, hoá ra là chờ ở chỗ này đây. Ngươi cũng muốn cho đệ đệ mình vào học đường của Tần đại ca đúng không?"

Cố Vân Đông ngay từ đầu còn ngơ ngác, lập tức con ngươi sáng ngời, ồ, cho nên vị Tần đại ca này ở huyện Phượng Khai mở một học đường.

Đợi một tý, Liễu Duy mới vừa nói, hắn xuất thân từ gia đình trạng nguyên đúng không?

Nghe hắn xưng hô, tuổi còn không quá lớn.

Cố Vân Đông cười tủm tỉm nhìn Liễu Duy: "Đừng kích động đừng kích động, ngồi xuống bình tĩnh nói một chút. Đến nói cho ta nghe một chút về học đường của Tần đại ca này, chuyện gì đã xảy ra?"

Liễu Duy giật mình, nhìn cô nửa ngày, bỗng nhiên ý thức được là mình không đánh đã khai rồi.

Hắn lập tức ảo não, nhìn Cố Vân Đông bằng ánh mắt tràn đầy lên án: "Không biết ngươi nói cái gì."

Hắc, lại bắt đầu muốn ăn đòn đúng không?

Thiệu Thanh Viễn đã đem cháo uống xong, đối thoại của hai người hắn cũng nghe được rất rõ ràng, hắn lau miệng, nói với Cố Vân Đông: "Hai con hươu đều giữ lại trong nhà ăn đi, khí trời cũng để được, ngươi nhìn xem có thể cân nhắc thêm vài phương pháp ăn thịt hươu."

Liễu Duy thiếu chút nữa không thở được ngất đi, hắn ta phẫn nộ quay đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn lại thấy hắn chỉ vào bờ vai bị thương của mình.

Liễu Duy lập tức ỉu xìu, dùng sức hít sâu, tự nói với mình đây là ân nhân cứu mạng, ân nhân cứu mạng, hắn không thể vong ân phụ nghĩa.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc mới chậm rãi nói: "Quên đi, dù sao cũng không phải chuyện bí mật, người trong huyện đều biết những chuyện nên biết, các ngươi ở thâm sơn cùng cốc tin tức cũng không nhạy, cái gì cũng không biết."

Cố Vân Đông nhướn mi: "Ngươi nói."

"Tần đại ca tên là Tần Văn Tranh, mười tám tuổi trúng Trạng Nguyên liền ở Hàn Lâm viện trong kinh làm quan. Hắn khi còn trẻ khí thịnh, người cũng thông minh, tràn đầy khát vọng muốn vì nước vì dân làm ra một phần công tích. Thế nhưng mà tiên hoàng…" Liễu Duy dừng lại, ở đây không cần nói tỉ mỉ, mọi người đều biết.

Tiên hoàng ngu ngốc vô đạo, ngươi muốn làm ra một phen thành tích cũng không dễ dàng.

Rất nhiều trung thần thanh quan đều bị bức đến buồn bực không vui thậm chí đầu thân tách biệt, Tần Văn Tranh ngay từ đầu cũng khắp nơi bị đánh áp. Cũng may chức vị của hắn không cao lại không có hậu trường thực quyền gì, không phải là mối đe dọa trong mắt những người ở vị trí cao.

Mặc dù dễ dàng trở thành con tốt cho người khác lợi dụng, nhưng Tần Văn Tranh vẫn có đầu óc, an toàn thoát khỏi mấy lần nguy hiểm. Cũng chính vì vậy mà hắn không thể mạnh mẽ đâm tới được nữa.

Lại về sau, cũng không biết chuyện gì xảy ra, Tần Văn Tranh đột nhiên từ quan đi xa, mang theo thê tử đi rất nhiều địa phương. Cuối cùng, dừng lại ở huyện Phượng Khai.

Người khác không biết nguyên nhân hắn từ quan, nhưng nhà Liễu Duy có đường, nghe nói trước khi Tần Văn Tranh từ quan đã cùng thái tử điện hạ chính là tân hoàng hiện tại gặp qua một lần, cụ thể nói chuyện cái gì không ai biết.

Liễu Duy giảm thấp giọng xuống: "Ta nói với các ngươi, hôm nay tân hoàng đăng cơ, Tần đại ca là người có bản lĩnh như vậy, đoán chừng không lâu nữa sẽ được tân hoàng triệu trở lại kinh thành. Cho nên ngươi muốn đưa đệ đệ đến học đường của hắn đọc sách, không có khả năng đấy, trong lúc mấu chốt này làm sao có thể thu đệ tử nữa, đúng không?"

"Nha." Cố Vân Đông bừng tỉnh, một bộ 'Ngươi nói rất có đạo lý', chỉ là một khắc sau, cô cười hỏi: "Vậy ngươi còn đưa hươu cho hắn làm gì? Chẳng lẽ không phải vì vào học đường nhà hắn sao?"

Liễu Duy phát hiện con nhóc này một chút cũng không dễ bị lừa, quá không đáng yêu rồi.

Hắn tức giận ngồi trở về: "Ta đây không phải là cùng hắn có giao tình sao? Mắt thấy hắn khả năng muốn trở lại kinh thành rồi, muốn đưa ăn ngon đấy. Hơn nữa, ta cũng lớn như vậy rồi, ta làm sao có thể vào học đường nhà hắn?"

Cố Vân Đông gật gật đầu: "Vậy không phải là vừa vặn sao, ngươi cùng hắn có giao tình, ta với ngươi có giao tình, vậy ngươi giúp một việc, ở trước mặt hắn nói tốt một chút, để cho hắn nhận đệ đệ ta làm đệ tử được không?"

"Không phải ta đã nói hắn..."

"Ta biết, nhưng ngươi không phải đã nói, hắn là có khả năng trở lại kinh thành, chỉ là có khả năng mà thôi, còn không xác định đây này. Đương nhiên, cho dù hắn thật sự muốn trở lại kinh thành, vậy hắn đã từng khảo thi trúng Trạng Nguyên, học vấn nhất định rất không tồi. Đệ đệ ta làm đệ tử của hắn một ngày cũng tốt, một tháng cũng tốt, đó cũng là ích lợi không nhỏ đấy, đáng giá, đúng không?"

Liễu Duy mở to hai mắt nhìn, con nhóc này còn biết thuật đọc tâm hay sao? Sao có thể đem hết suy tính trong lòng hắn ra vậy?

Cố Vân Đông cười tủm tỉm nhìn hắn, một bên Thiệu Thanh Viễn lại nghiêng bả vai...

Liễu Duy ôm ngực, hắn vì sao lại thiện lương như vậy? Nếu không có lương tâm như Bành Trọng Phi, sẽ không cần để ý tới hai kẻ cấu kết với nhau làm việc xấu này rồi.

Yên lặng nửa ngày, hắn rốt cuộc cũng nghiến răng, cúi thấp đầu thì thầm nói: "Cái gì mà giao tình, ta cùng Tần đại ca không có giao tình gì, nếu không tại sao ta phải tặng thịt hươu thơm ngon để cho em ta tiến vào học đường nhà hắn."

"Khục khục..." Cố Vân Đông bị nước miếng của mình làm cho bị sặc.

Liễu Duy thẹn quá hoá giận: "Ngươi làm sao vậy? Ngươi cho rằng học đường của hắn dễ vào như vậy sao? Công tử nhà quan huyện muốn xin giáo học vấn đều bị đẩy ra khỏi cửa, một chút mặt mũi cũng không cho được không? Tần đại ca có phương pháp thu nhận học sinh của riêng mình, không phải vì tiền và quyền, không phải vì tài năng và ngoại hình, không dễ vào đúng không?

"Chẳng lẽ, vì thịt hươu..." Cố Vân Đông nhỏ giọng suy đoán.

"Coi như ngươi thông minh."

Cố Vân Đông, "..." Sao cứ cảm thấy lý do này lại càng không đáng tin cậy đây này?

Liễu Duy lại thần thần bí bí hạ giọng nói ra: "Đây là một bí mật mà ta đã tự mình tìm ra, ta cho người nhìn chằm chằm vào Tần gia một thời gian thật dài rồi. Ta phát hiện hạ nhân Tần gia thường đi mua món ăn dân dã, lần trước Tần đại ca thu một đệ tử, cũng là bởi vì cha học sinh kia đã cho một cái chân hươu lớn. Ta đã cam đoan với cha, nhất định sẽ đưa em trai vào học đường của hắn, cho nên mới không sợ chết đi vào núi sâu như vậy, ta dễ dàng ư? Cho nên ngươi không được cùng ta đoạt."

Cố Vân Đông cảm thấy lại càng không đáng tin cậy rồi, đặc biệt là Liễu Duy nói đây là hắn tự tìm ra, độ tin cậy là bằng không ah.

"Ngươi chừng nào thì đưa hươu đến nhà hắn?"

"Lập tức đi, thừa dịp đang còn tươi."

Cố Vân Đông cười tủm tỉm: "Mang ta theo chứ sao."

Chết cũng không được.

Cố Vân Đông phân tích: "Ngươi xem ah, các ngươi muốn kéo hai con hươu còn có thêm một con hổ đi thị trấn, ah, còn có hai người các ngươi, vậy một chiếc xe ngựa khẳng định không đủ, ta cho ngươi mượn ah. Hơn nữa, ta đi cam đoan một câu cũng không nói, ta chỉ muốn có thêm kiến thức, không đoạt danh ngạch với ngươi, hơn nữa nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi đâu này?"

Liễu Duy nhíu mày, vì sao mỗi lần nghe nàng ta nói chuyện, đều cảm thấy rất có đạo lý vậy?

"Vậy, vậy được a." Hắn lập trường có thể nói là phi thường không kiên định rồi.

Thiệu Thanh Viễn thấy bọn hắn nói xong rồi: "Vậy đi thôi."

Vừa dứt lời, Đổng Tú Lan đột nhiên tới, bà ấy nhìn về phía Liễu Duy: "Phương tẩu tử đã tới, nói muốn gặp Liễu thiếu gia."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play