Cố Vân Đông nghĩ hai mẹ con này đối với Liễu Duy thật nhiệt tình, chỉ cảm thấy có chút cay mắt.
Suy nghĩ này hình như có chút không tốt, đúng không?
Cô lắc đầu, quay đầu vào cửa.
Vừa mới tiến vào, liền nghe thấy trong sân truyền đến tiếng ầm ỹ, cô từ âm thanh nhìn sang, liền thấy Vân Thư Vân Khả, ba huynh muội Tăng gia, còn có Ngưu Đản đều đứng ở phía trước chuồng ngựa, trong tay cầm một ít cỏ khô đang cho ăn.
Mà gã sai vặt của Liễu Duy, Liễu An đang đứng ở bên cạnh, vừa nói vừa kinh ngạc: "Không thể cho ăn quá nhiều, nó ăn không vào. Ài ài, Khả Khả, ngươi cầm bó thứ mấy rồi hả?"
Cố Vân Khả mở to mắt, thò tay dựng lên ba ngón: "Ta mới đưa hai bó, nó rất đói đấy, thúc chớ nói nhảm. Ta cả đêm không ăn, ngày hôm sau bụng liền, ọt ọt ọt ọt ọt ọt rồi."
Liễu An thổ huyết: "Ngươi là người, nó là ngựa."
"Cho nên, ca ca bắt nạt nó sao?" Cố Vân Khả rất tức giận.
Liễu An chống tay trên cây cột ở một bên chuồng ngựa, đến cùng tại sao lại như vậy? Tại sao phải như vậy? Hắn chỉ là thấy tiểu cô nương này trên tay cầm một cái bánh rán thơm ngào ngạt ăn, có chút thèm ăn mà thôi.
Nhưng vì cái gì mà cuối cùng hắn lại ở chỗ này giảng giải cho một đám tiểu hài tử làm thế nào để chăm sóc ngựa? Hắn là gã sai vặt, không phải người chăn ngựa, lại càng không phải là vú em ah.
Cố Vân Đông ở một bên thấy vậy có chút buồn cười, đặc biệt là từ lúc Cố Vân Khả nói xong câu nọ, mấy tiểu hài tử khác đều nhao nhao dùng ánh mắy khiển trách mà nhìn Liễu An.
Ngưu Đản còn nói ra một câu kinh người: “Ta nghe nói những người trong đại gia tộc kia không coi ngựa là người.”
Ngươi cũng nói nó là ngựa, đương nhiên không thể xem nó là người được! ! !
“Không giống với những hộ gia đình nông thôn chúng ta, đối với ngựa luôn rất tốt, cái gì ngon đều cho ngựa ăn.” Nhà Ngưu Đản có một con trâu, cha cùng ông nội hắn đều xem là bảo bối.
Mấy tiểu hài tử nghe xong đều gật gật đầu, cảm thấy phi thường có đạo lý.
Liễu An hết đường chối cãi, hắn phải nói cái gì để chứng minh tình yêu của mình đối với ngựa?
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, cười đi đến. Cố Vân Khả trong tay còn cầm cỏ khô, vung vẩy chạy tới rồi: "Đại tỷ đại tỷ, Liễu An bắt nạt ngựa của chúng ta."
Liễu An, "..." Bây giờ đến ca ca cũng không gọi sao? Người không bằng ngựa.
Cố Vân Đông cầm cỏ khô trong tay con bé ném qua một bên, thấp giọng nói ra: "Liễu An nói không sai, ngựa... Bụng rất nhỏ, cho nên không thể ăn nhiều."
Cô kỳ thật muốn nói dạ dày, sợ mấy tiểu hài tử nghe không hiểu.
"Lúc chúng ta cho ăn, tốt nhất là đem cỏ khô cắt ngắn, ngâm mềm hoặc nát bấy, như vậy con ngựa mới có thể ăn đến vui vẻ. Tựa như Khả Khả vậy, bánh quá cứng quá lớn bánh sẽ ăn không được đúng không?"
Cố Vân Khả cái hiểu cái không gật đầu: "Đại tỷ nói đúng."
"Nếu rảnh rỗi, còn có thể dắt ngựa đi dạo."
"Chúng ta bây giờ liền đi." Cố Vân Thư cũng ném cỏ khô xuống, đại tỷ nói không thể ăn quá nhiều, đại tỷ nói không sai.
Cố Vân Đông liền quay đầu nhìn về phía Liễu An: "Vậy thì làm phiền ca ca rồi."
Liễu An mở to hai mắt nhìn: "..." Hắn thật sự không phải là bảo mẫu.
Nhưng nghĩ đến những gì thiếu gia nói trước khi đi, hắn vẫn cam chịu số phận mà đi chơi với một đám trẻ con.
Sau đó, những hài tử khác trong thôn cũng cùng đi theo rồi.
Vào buổi tối, Thiệu Thanh Viễn cùng Liễu Duy quả nhiên không trở về.
Hai mẹ con Phương thị ở chân núi đợi hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối đi về nhà.
Chỉ là ngày hôm sau, hai người lại kiên trì đi tới chân núi lần nữa, lần này ngược lại còn biết nguỵ trang, cầm rổ làm bộ hái rau dại.
Cố Vân Đông còn không biết hành vi của bọn họ, ngày kế tiếp cô tỉnh lại thì đã hơi trễ, mấy người Đổng thị đều đi ra ngoài rồi.
Cô chậm rãi đi đến trong sân, không nghĩ tới liền gặp được Cố Vân Thư một mình chống má ngồi ở trước chuồng ngựa, nói nhỏ không biết đang nói cái gì.
Cố Vân Đông có chút kinh ngạc, từ từ đi đến phía sau hắn.
Chợt nghe thấy tiểu gia hỏa thở dài: "Truy Phong, hôm nay ta không thể mang ngươi đi ra ngoài đi dạo rồi, Liễu An ca ca nói hắn phải trở lại thị trấn có việc, ca ca tỷ tỷ Tăng gia đều xuống ruộng rồi, Ngưu Đản cũng đi học đường, mẹ đi bờ sông giặt quần áo, ta một mình không kéo nổi ngươi, cho nên chỉ có thể cùng ngươi trò chuyện."
Truy Phong là tên con ngựa mà bọn chúng đặt ngày hôm qua, lúc ấy Liễu An cho một đống tên của ngựa, cho bọn chúng chọn, chỉ là có một số tên quá phức tạp, đối với mấy tiểu hài tử mà nói, có nghe cũng không hiểu nhiều, cuối cùng cảm thấy Truy Phong nghe có vẻ chạy rất nhanh, liền quyết định nó.
"Ngươi phải ngoan ngoãn đấy, như vậy mỗi ngày ta sẽ đi cắt cỏ cho ngươi ăn. Về sau còn cưới vợ cho ngươi, sinh ngựa con. Đại tỷ nói chờ nhà chúng ta dựng xong, ngươi còn có thể ở trong một cái chuồng ngựa, có thể thoải mái rồi."
"Đúng rồi, ngày hôm qua Ngưu Đản dạy cho ta hai chữ mà ta không biết, ngươi có muốn biết không? Ngươi khẳng định muốn biết đấy, dù sao ngươi đã được đại tỷ của ta nhìn trúng, nhất định là cái một con ngựa hiếu học, ta sẽ viết ra cho ngươi xem."
Cố Vân Thư nói xong liền ngồi xổm xuống, cầm nhánh cây trên mặt đất viết viết vẽ vẽ.
Viết xong còn nghiêng đầu tỉ mỉ đọc một lần, xoá đi lại viết lại lần nữa.
Cố Vân Đông ở phía sau thằng bé nhìn một hồi lâu, thấy cơ thể nho nhỏ của nó ngồi chồm hổm trên mặt đất một mình rất cô đơn, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Vân Thư đến thôn Vĩnh Phúc một thời gian ngắn, những người bằng hữu tốt cũng chỉ có Ngưu Đản cùng Tăng Nhạc.
Ngưu Đản phải đến học đường, Tăng Nhạc tuy tuổi còn nhỏ, nhưng mỗi ngày đều phải làm việc. Sáng sớm đã theo ca ca tỷ tỷ cùng nhau xuống ruộng rồi.
Kỳ thật Vân Thư trước kia ở nhà cũ Cố gia cũng phải làm việc, nhìn Tăng Nhạc đi làm việc, hắn cũng muốn đi cùng.
Nhưng Đổng thị sao có thể để cho hắn giúp nhà mình làm việc? Sống chết ngăn cản để cho hắn ở nhà nghỉ ngơi. Ngay cả gà ở sân sau cũng đã được cho ăn trước đó, sân cũng đã được quét dọn sạch sẽ.
Cố Vân Đông nghĩ, có nên cho Vân Thư đến trường không? Đứa nhỏ này rất thích đọc sách cũng rất thông minh, cho dù học đường trên thị trấn chỉ thu đệ tử hơn sáu tuổi, nhưng Vân Thư có căn bản có thiên phú, tuổi cũng chỉ kém mấy tháng mà thôi, có lẽ phu tử có thể phá lệ mà nhận đây này?
Nhà bọn họ hiện tại còn chưa dựng xong, gia cầm không có, ruộng cũng không có, vườn rau không có, không có nhiều việc để làm, đến học đường trên thị trấn xem thử cũng chưa hẳn là không thể.
Nghĩ vậy, Cố Vân Đông tiến lên vỗ vỗ vai thằng bé: "Một mình ở chỗ này nói nhỏ cái gì đấy?"
Cố Vân Thư quay đầu lại, thấy đại tỷ, vội vàng vứt bỏ nhánh cây trong tay đứng lên: "Đại tỷ, đệ đang cùng Truy Phong nói chuyện."
"Nói gì thế?"
"Nói Liễu An ca ca không ở đây, đệ không thể mang nó đi ra ngoài tản bộ rồi."
Cố Vân Đông cười nói: "Vậy thì có gì khó chứ? Lát nữa chúng ta đi đến trên thị trấn, vậy không phải là đã đi dạo sao?"
Mắt Cố Vân Thư sáng ngời: "Đi thị trấn? Chúng ta?"
"Ân, một lát nữa đợi mẹ trở về ta liền đi, Khả Khả đâu rồi?"
"Ở phòng bếp ăn cái gì đây này." Cố Vân Thư thở dài một hơi: "Đại tỷ, tỷ phải nói muội ấy một chút, cứ ăn như vậy, thật sự sẽ biến thành bé mập đấy, muội ấy sáng sớm đã ăn thịt, một chén lớn như vậy."
Vừa mới dứt lời, Cố Vân Khả ở trong phòng bếp liền vọt ra, bàn tay nhỏ bé đẩy hắn hai cái: "Ca ca thúi, bại hoại."
Cố Vân Đông một tay bế cô bé lên, thuận tay ước lượng, ừ, tiểu cô nương đã nặng hơn một chút so với trước kia rồi, bất quá cũng không nghiêm trọng như vậy. Cùng những đứa nhỏ được ăn no mặc ấm khác so ra, còn chưa bắt kịp đây này.
"Tốt rồi, về phòng thay quần áo đi."
Đợi hai đứa nhỏ thay quần áo đi ra, Dương thị cũng trở về rồi.