Hồ Lượng vừa nói ra khỏi miệng, huynh đệ Hồ gia đã cảm thấy gặp nạn rồi, nhưng có thể làm sao? Thôn trưởng đang ở một bên nhìn xem đây này.

Chu thị cùng Tống thị âm thầm nhếch miệng, đối với cả nhà Hồ gia chán ghét vô cùng.

Tuy là cùng thôn đấy, nhưng Hồ Lượng này chính là ung nhọt trong thôn, chân bị đánh gãy rồi, nói không chừng còn là chuyện tốt đây này.

Kim Nguyệt Hương không biết những người này nghĩ gì, thấy con trai tỉnh lại, lại xác minh đúng thật là Bành phủ làm đấy, lúc này trong lòng cũng có chút sợ, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ah, người Bành phủ đang êm đẹp sao lại đánh gãy chân con, con thực sự đến trong nhà người ta trộm đồ hả? Con hồ đồ ah, Bành phủ kia con cũng dám sờ vào, con nói mẹ phải làm sao bây giờ?"

Nói xong liền khóc lên, Hồ Lượng đang rất đau, bị khóc lóc như vậy càng cáu kỉnh hơn: "Con chưa chết đâu, mẹ đừng gào lên nữa."

Kim Nguyệt Hương lập tức như bị người ta nắm cổ, không mở miệng được rồi.

Cố Vân Đông kiềm chế, miễn cho cười ra tiếng lại kích thích cả nhà bọn họ.

Trần Lương cảm thấy đau đầu, tiến lên hai bước đứng ở trước mặt Hồ Lượng hỏi: "Ngươi nói cho rõ ràng một chút, vì sao Bành phủ lại đánh gãy chân của ngươi, ngươi đã làm cái gì?"

Hồ Lượng đau đến nỗi hét lên, cho dù trước mặt là thôn trưởng hắn cũng chẳng quan tâm gì nữa rồi: "Vì sao? Sao ta biết vì sao? Ta ở cửa sau Bành phủ lượn lờ hai vòng đã bị người ta cho đánh ngất xỉu rồi, tỉnh lại đã ở trong Bành phủ, sau đó những hạ nhân Bành phủ kia đã bắt lấy ta đánh, nói ta trộm đồ, đánh xong liền đem ta ném ra khỏi cửa rồi. Vậy mà còn chưa xong, quay đầu lại còn đánh gãy nát chân của ta. Ta căn bản là không làm cái gì, bằng không thì chính ngươi đến hỏi người Bành phủ xem."

Trần Lương thiếu chút nữa bị chọc tức đến ngã ngửa, lại thêm Kim Nguyệt Hương còn nói: "Thôn trưởng, ông nghe rồi chứ, hãy làm chủ cho Lượng Tử nhà chúng tôi ah."

Trần Lương cười lạnh: "Làm chủ? Làm chủ cái gì? Bà nghe hắn nói những lời kia đi, một câu nói thật cũng không có. Cái gì gọi là bị người đánh ngất xỉu, tỉnh lại người đã ở trong Bành phủ, giữa ban ngày gặp quỷ hả? Còn làm chủ? Các ngươi cũng dám nói, trước kia lúc Hồ Lượng trộm cắp sao không muốn để cho ta làm chủ hả? Ta cho bà biết, chính hắn trộm đồ bị người ta bắt tại trận, bị đánh nát chân còn nhẹ, có bản lĩnh, chính bà mang theo hai đứa con trai đi tìm người Bành phủ mà nói chuyện đi."

Thấy thôn trưởng chỉ chỉ mình, huynh đệ Hồ gia vô thức lùi lại hai bước, nói với Kim Nguyệt Hương: "Mẹ, Lượng Tử cũng đã như vậy, về sau mẹ cùng cha dưỡng lão cũng chỉ có thể dựa vào chúng ta, nếu hai huynh đệ chúng ta cũng đắc tội Bành phủ bị đánh thành như vậy, vậy chúng ta sao có thể sống nổi? Hơn nữa vốn chính Lượng Tử đuối lý."

"Ta thế nào đuối lý rồi hả? Ta... Ah..." Hồ Lượng kích động, khẽ động miệng vết thương, không nói nổi nữa, lại ngất đi.

Trần Lương không kiên nhẫn được nữa, đặc biệt là thấy máu trên người Hồ Lượng lại chảy ra, liền phất phất tay: "Được rồi, các ngươi nhanh đem người nâng trở về, tìm đại phu chữa trị. Lượng Tử là dạng người gì các ngươi còn không biết? Huynh đệ nói không sai, vốn chính là hắn đuối lý, còn náo cái gì mà náo?"

Kim Nguyệt Hương bị lời của hai đứa con trai dọa, tuy đau lòng Hồ Lượng, nhưng quan trọng nhất vẫn là mình. Đứa nhỏ nhất đã như vậy, cũng không thể để về sau không có người dưỡng lão được a?

Hơn nữa, trong đáy lòng bà ta kỳ thật cũng hiểu được là Hồ Lượng đang nói xạo, nhất định là vào Bành phủ trộm đồ bị người ta bắt tại trận rồi.

Thôn trưởng cũng nói như vậy rồi, nhất định là không có ý định đứng ra rồi, bà ta đành phải để cho hai đứa con trai mang Hồ Lượng về nhà.

Trần Lương lúc này mới thở ra một hơi ra, quay đầu về phía Chu thị nói ra: "Hồ Lượng chính là bị cha mẹ hắn nuông chiều thành như vậy đấy, mỗi lần làm sai chuyện đều không đánh không mắng không giáo huấn, còn che chở như tròng mắt vậy. Hiện tại tốt rồi, người khác thay họ dạy dỗ hắn nên làm người như thế nào rồi. Các ngươi cũng nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng đem Ngưu Đản nuôi thành bộ dáng kia."

Chu thị cùng Tống thị đều gật đầu.

A Khoan thấy chuyện đã được giải quyết, liền cáo từ. Trần Lương biểu thị thật xin lỗi, chậm trễ thời gian của hắn.

A Khoan ngược lại không để ý, không giảng đạo lý chính là Hồ gia, không liên quan gì đến Trần Lương.

Hắn vừa đi, Trần Lương mới nhìn về phía Cố Vân Đông đang yên tĩnh đứng một bên, trên mặt mang theo nụ cười, cả người thả lỏng rất nhiều: "Vân Đông tới có chuyện gì vậy?"

"Cháu tới tìm Trần bá mua ruộng." Vân Đông đi theo ông đi vào nhà chính.

Trần Lương ngẩn người: "Cháu định mua ruộng hả? Muốn mua bao nhiêu, muốn loại ruộng nào?"

"Trước tiên cháu muốn mua mười mẫu đất, tốt nhất là ruộng thượng đẳng." Cô nghe ngóng, một mẫu ruộng tốt đại khái cầm mươi lượng bạc, mười mẫu cũng không xê xích gì nhiều.

Trần Lương cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: "Chuyện này không dễ, cháu tới muộn, trước đó cũng có vài mẫu ruộng tốt, chỉ là bị Vương gia cùng Hà gia mua rồi."

Vương gia cùng Hà gia đều là dân chạy nạn tới, hai nhà tuy phòng ở còn chưa dựng, cũng không có ý định dựng nhà tốt, nhưng trước tiên đã tìm mua ruộng tốt.

Ngay từ đầu Cố Vân Đông đã không nghĩ đến điều này, đây là sự khác biệt giữa có kinh nghiệm và thiếu kinh nghiệm.

Trần Lương ngược lại đã nghĩ tới phải nhắc nhở Vân Đông, nhưng thứ nhất là động tác của hai nhà rất nhanh, Cố Vân Đông chưa tới đã mua. Thứ hai nha, tình huống Cố gia không giống, không có lao động cường tráng, còn có mấy tiểu hài tử cần chiếu cố, chỉ sợ cũng không làm được.

"Như vậy ah." Cố Vân Đông cũng không nghĩ tới mười mẫu ruộng tốt cũng không dễ mua: "Vậy Trần bá trước giúp cháu nhìn xem, khi nào có hãy báo cho cháu biết, cháu đã chuẩn bị sẵn bạc. "

"Được, ta sẽ giúp cháu lưu ý."

Cố Vân Đông nói cảm ơn, lúc này mới về nhà.

Chỉ là vừa đi đến tiền viện, đã bị Chu thị kéo lại.

Cố Vân Đông có chút khó hiểu, đã thấy Chu thị cầm bọc giấy đi ra đưa cho cô, "Đây là long nhãn Trần bá cháu hôm qua đi trên thị trấn mua được, cháu lấy về, nấu ăn hay làm đồ ăn vặt đều được."

"Thím làm cái gì vậy? Cháu không thể nhận, Thím nhanh cầm về." Cố Vân Đông có chút ngơ ngác, đang yên đang lành sao lại cho cô đồ ăn?

Chu thị lại cứng rắn nhét vào trong tay cô: "Cho cháu cháu cứ cầm, ta cũng không biết tên tiểu tử thúi Ngưu Đản kia hai ngày nay đều chạy đến nhà cháu ăn nhờ ở đậu đấy, nghe nói còn chuyên đi ăn thịt. Mẹ hắn cũng thật là, hôm nay mới nói cho ta biết. Long nhãn này cháu lấy về, bằng không thì thím sẽ tức giận."

Cố Vân Đông sửng sốt một chút, cuối cùng hiểu được.

Tống thị bên cạnh có chút cúi thấp đầu cười cười, thật ra hôm nay nàng cố ý nói với Chu thị nói. Nàng là con dâu, trong nhà không làm chủ được, đồ tốt cũng không ở trong tay. Ngay cả có trong tay, cũng không thể ngang nhiên đưa ra ngoài.

Cũng may mẹ chồng là người hiểu lý lẽ, biết không thể chiếm tiện nghi của người ta. Thấy chưa, đã đem long nhãn ra.

Tống thị rất có hảo cảm với Cố Vân Đông, nhất là mỗi khi Ngưu Đản trở về nói đến người Cố gia đều là vẻ mặt vui mừng, trước kia nếu không phải Cố Vân Thư cùng Ngưu Đản chơi cùng một chỗ, tiểu tử thúi kia còn không thích đi đọc sách, nghe nói được tiên sinh khen ngợi cũng bởi vì Cố Vân Thư.

Cố Vân Đông không thể từ chối lòng tốt, đến cùng vẫn cầm long nhãn về nhà.

Vừa về đến Tăng gia, từ rất xa đã thấy hai mẹ con Phương thị đang quanh quẩn chỗ chân núi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play