Dương thị đi theo Đổng thị đi ra bờ sông mấy lần, bây giờ có thể đi một mình.
Bên này thuộc về chân núi, cách chỗ giặt quần áo của những người phụ nữ cùng thôn khác có chút xa, sẽ ít khi gặp người khác, Dương thị cũng thoải mái hơn.
Đợi phơi xong quần áo, Dương thị cũng vui vẻ đi thay một bộ đồ khác.
Người một nhà chuẩn bị xong lập tức đi, Cố Vân Đông để Vân Thư đi sang nhà bên cạnh nói với Tăng Hổ một tiếng, đỡ cho Đổng thị trở về không thấy bọn họ sẽ sốt ruột.
Lúc này mới ngồi lên xe ngựa, xuất phát đi lên thị trấn.
Tuy mấy người đều đã từng ngồi xe ngựa, nhưng trước kia là thuê đến đấy, bây giờ là của nhà mình, cảm giác khẳng định không giống nhau.
Trên đường đi, ngoại trừ Cố Vân Đông ngồi ở bên ngoài đánh xe, ba người khác đều rất hưng phấn.
Đi lên thị trấn cần một canh giờ đi bộ, ngồi xe ngựa thì nhanh hơn nhiều, không đến nửa canh giờ đã đến.
Cố Vân Đông tuy đã đi thị trấn của huyện thành mấy lần, nhưng thị trấn nhỏ này lại là lần đầu tiên đến. Ở đây tất nhiên không phồn hoa như huyện thành, nhưng rất náo nhiệt.
Cố Vân Đông nghe ngóng chỗ gửi xe ngựa trước, cũng thuận tiện hỏi về tình huống của học đường trên thị trấn.
Trên thị trấn tổng cộng có hai học đường, một nơi là chỗ Ngưu Đản học, phu tử là một tú tài hơn 40 tuổi cùng nhi tử của ông ta là đồng sinh. Con của ông ta bình thường sẽ dạy vỡ lòng cho đệ tử mới vừa vào học, đệ tử của tú tài tuổi sẽ hơi lớn hơn một chút.
Còn có một học đường nếu so với chỗ này thì lớn hơn nhiều, có hai tú tài dạy học. Nhưng khác nhau chính là, nhà bọn hắn thu đệ tử để lấy tiền đấy. Không nói tiền trả công cho thầy giáo, chỉ nói giấy và bút mực cũng phải thống nhất mua ở học đường.
Người hiểu rõ một chút cũng biết, trong này khẳng định còn thu thêm không ít tiền khác.
Cho nên học đường này, dân chúng bình thường đều không kham nổi, phần lớn chỉ có những nhà khá giải trên thị trấn đi đấy.
Cố Vân Đông nghe xong cũng không cân nhắc qua học đường thứ hai nữa, học đường này đến giáo viên dạy học đã như vậy, bầu không khí quá kém.
Bởi vậy nghe xong địa chỉ của học đường thứ nhất, cô liền mang theo ba người đến thăm rồi.
Vân Thư từ đầu còn không biết, chỉ theo chân đại tỷ đi, thuận tiện nhìn một chút khung cảnh trên thị trấn.
Cho đến khi dừng lại trước một cổng chính bên trên viết là học đường Văn Mặc, thằng bé mới kinh ngạc quay đầu nhìn Cố Vân Đông: "Đại tỷ, sao chúng ta lại tới chỗ này vậy?"
Nó nhớ rõ, Ngưu Đản học ở chỗ này.
Cố Vân Đông nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của nó: "Mang đệ sang đây xem xem, thế nào, không muốn đến?"
Cố Vân Thư giật mình thất thần, nhưng đôi mắt ngấn nước ấy dường như có thể tỏa sáng.
Nó muốn, đương nhiên muốn. Ngưu Đản đã nói với nó không ít chuyện ở học đường. Nó đã khao khát được đến đây bao nhiêu, nhưng nhà nó rất ngheo a, nghe nói tất cả bạc đều dùng để dựng nhà và mua xe ngựa rồi.
Đọc sách sẽ phải tiêu rát nhiều tiền đấy, nó không muốn gia tăng thêm gánh nặng cho đại tỷ.
Cố Vân Thư mấp máy môi, quyết định, vừa định nói mình không muốn đến. Ngẫng đầu, đã thấy đại tỷ tiến lên nói chuyện với người gác cổng.
Chỉ một lát sau, đại tỷ đã trở lại mang theo bọn hắn vào cửa.
Nơi này cũng không lớn, theo như Ngưu Đản nói, bọn hắn có hai lớp, một lớp vỡ lòng, đều là mấy đứa nhỏ như nó vậy. Còn có một lớp khác ở bên cạnh, những học sinh kia đều đã hơn mười tuổi đấy, để chuẩn bị cho kỳ thi.
Cố Vân Đông mang theo ba người một đường đi qua, có thể nghe được lớp vỡ lòng bên kia sang sảng tiếng đọc sách, mơ hồ dường như còn có thể nghe được giọng Ngưu Đản xen lẫn ở trong đó.
Đợi lúc đến nhà chính lúc, bỗng nhiên nghe thấy từ góc phòng truyền đến một âm thanh có chút nghiêm nghị.
"Ta đã nói với ngươi như thế nào, ngươi nhìn xem chuyện ngươi làm, ngươi có đem lời phu tử nói nghe lọt vào trong tai không?"
Cố Vân Đông dừng lại, Cố Vân Khả trực tiếp nắm lấy tay cô, có chút khẩn trương.
Chỗ góc cua vẫn còn giọng nói, lúc này lại vang lên một giọng nói khác có phần non nớt: “Phu tử, con chỉ là, muốn giúp trong nhà làm chút việc. Nhà con hiện tại rất khó khăn, cha bị thương ở tay, làm việc trong đất rất chậm, con muốn…”
"Ngươi muốn ngươi muốn ngươi muốn, ngươi muốn cái gì?" Phu tử nghiêm khắc ngắt lời hắn: "Ta sớm đã nói với các ngươi, các ngươi là người đọc sách, tay người đọc sách là cầm bút viết chữ đấy, ngươi nhìn xem tay của ngươi hiện tại thô ráp thành cái dạng gì rồi hả? Ngươi dùng đôi tay này lật trang sách, trang sách cũng có thể bị ngươi làm hỏng."
Cố Vân Đông nhíu nhíu mày, đang nói cái gì vậy?
Phu tử lại tựa hồ như càng nói càng tức giận: "Nhà của ngươi khó khăn, những nhà khác thì không khó khăn sao? Ngươi thiếu tiền, ngươi có thể mượn phu tử, ngươi làm gì vậy? Ngươi muốn giúp người trong nhà, có thể sao chép sách, phu tử sẽ ngăn cản ngươi sao?"
Giọng học sinh kia lại thấp hơn: “Trên thị trấn có quá nhiều đệ tử sao chép sách, chữ của con không tính là quá tốt, ông chủ tiệm sách trả giá quá thấp.”
"Chữ viết của người không tốt là bởi vì sao? Chính là vì ngươi đem đôi tay nên cầm bút này đi cầm cuốc rồi. Ngươi là người đọc sách, người đọc sách nên làm chuyện của người đọc sách, ngươi đã hoàn thành tất cả bài tập ta giao trong ngày? Còn có tâm tư xuống ruộng, xem ra đọc sách quá ít."
"Phu tử, con..."
"Tốt rồi tốt rồi, ta không muốn nghe ngươi nói, việc này chỉ có một lần này thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Ngươi tập trung đọc sách cho tốt, những chuyện khác đều không cần lo, ngươi đọc sách rất có thiên phú, phu tử tin tưởng ngươi sang năm nhất định có thể thi đỗ đồng sinh. Được rồi, trở về đi."
Học sinh kia không nói gì nữa, cúi thấp đầu đi ra, cảm xúc thoạt nhìn không tốt lắm.
Phu tử sau đó cũng đi ra, thấy một nhà Cố Vân Đông hơi sững sờ, sau đó biểu lộ liền khó coi.
Đợi học sinh kia đi rồi, hắn nhìn về phía người gác cổng: "Chuyện gì xảy ra vậy? Bọn họ là ai, sao lại mang đến đây hả?"
"Lão gia, nhà này họ Cố, là muốn đưa hài tử nhà mình đến đến trường đấy."
Phu tử liếc bọn họ, rồi nhanh chóng dời mắt đi, nhíu mày nói: "Nam nhân trong nhà đâu? Không phải đã sớm nói với ngươi, có nữ quyến tới, đều đưa đến chỗ phu nhân bên kia chiêu đãi sao? Ngươi xem lời của ta trở thành gió thoảng bên tai rồi sao, cô nam quả nữ ở chung một phòng, truyền đi ra ngoài lão gia ta còn có thể làm người?"
Cố Vân Đông, "..." Trong lòng có câu chửi bậy không biết có nên nói ra hay không
Người gác cổng vội vàng giải thích: "Cố gia chỉ có tiểu cô nương này có thể làm chủ, phụ thân nàng không ở đây. Phu nhân sáng sớm đã đi ra ngoài rồi, cho nên tiểu nhân mới đưa người đến đây. Hài tử Cố gia biết chữ, lão gia có thể kiểm tra..."
"Lúc nào đến phiên ngươi dạy lão gia ta làm việc? Biết chữ thì làm sao vậy? Biết chữ cũng không thể đưa đến trước mặt lão gia ta, phu nhân hôm nay không ở nhà, vậy để cho bọn hắn hôm nào lại đến."
Phu tử kia nói xong, phẩy tay áo một cái, quay đầu bước đi, cũng không cùng mấy người Cố Vân Đông nói một câu.
Khoé miệng Cố Vân Đông run rẩy hai cái, người gác cổng kia cũng buồn bực, hắn thu mấy văn tiền mới dẫn người vào, không nghĩ tới lại bị lão gia khiển trách một trận.
Lúc này nụ cười trên mặt cũng không còn, không vui vẻ gì nói với mấy người: "Các ngươi cũng đã nghe thấy rồi, đi thôi đi thôi, ngày khác lại đến a. Đã nói với ngươi, nữ quyến đều do phu nhân tiếp đãi đấy."
Cố Vân Đông chậm rãi thở ra một hơi, nắm tay Cố Vân Khả quay người đi.
Dương thị cùng Cố Vân Thư cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Không nghĩ tới mấy người vừa đi ra cửa, trước mặt đã thấy hai người phụ nữ đi tới, một người trong đó còn có chút... quen mắt?