Thanh âm này đột nhiên bén nhọn, khiến mẹ chồng con dâu hai người đang nói chuyện giật thót mình.

Chu thị liền đi ra ngoài: "Có chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì?"

Trần Lương cũng từ buồng trong đi ra, mấy người cùng đi đến tiền viện, liền thấy Kim Nguyệt Hương khóc đang ngồi trên đất khóc: "Thôn trưởng ah, Lượng Tử nhà chúng tôi gặp đại nạn rồi, cả hai chân đều bị đánh gãy rồi. "

Mấy người Trần Lương kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Hồ Lượng hơi thở mong manh được đưa vào trong sân.

Hồ Lượng thoạt nhìn sắp không xong, trên người nặng mùi máu tươi, đang mê man bất tỉnh.

Trần Lương đi tới vài bước: "Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai đánh vậy?"

Kim Nguyệt Hương lập tức chỉ vào một nam nhân bị huynh đệ Hồ gia áp tải đằng sau: "Chính là hắn, Lượng Tử chính là cùng hắn trở về đấy."

Người nọ tức giận giãy dụa nhưng không được, sắc mặt tái nhợt: “Các ngươi thật sự là không phân rõ tốt xấu, ta hảo tâm đem con trai các ngươi trở về, các ngươi ngược lại muốn lừa bịp trên đầu ta rồi. Phi, sớm biết như vậy ta đã mặc kệ sống chết của con trai các ngươi."

Kim Nguyệt Hương thoáng cái đứng bật dậy, lao đến nắm lấy mặt của người đàn ông kia: “Ngươi nói cái gì, ngươi lặp lại lần nữa cho lão nương."

Trần Lương gọi vợ cùng con dâu ngăn bà ta lại: "Làm gì làm gì? Còn chưa nói rõ ràng, động tay động chân cái gì."

Ông lại nhìn về phía người kia nói: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Nam nhân hừ một tiếng: "Trần Lương thúc, ta là A Khoan ở thôn bên cạnh, cha ta là Tưởng Phương ngươi có lẽ cũng biết đấy. Trong khoảng thời gian này ta ở trong huyện thành làm công, sáng sớm hôm nay thấy Hồ Lượng bị ném trong ngõ hẻm cả người toàn là máu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nghĩ đến mọi người đều quen biết nhau nên có lòng tốt đưa về. Ai biết lúc đem người đưa đến Hồ gia, bọn hắn một bên mời đại phu một bên giả mù sa mưa chiêu đãi ta, đợi đại phu nói hai chân kia có lẽ không chữa được, lúc này Hồ gia liền không cho ta đi rồi, còn nói là ta đem Hồ Lượng đánh thành như vậy, bắt ta bồi thường tiền, ta chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, sớm biết như vậy ta căn bản sẽ không quan tâm đến sống chết của Hồ Lượng."

Kim Nguyệt Hương kêu la: "Không phải ngươi, ngươi có thể hảo tâm đem người đưa về nhà như vậy? Lượng Tử nhà ta đáng thương ah, sao lại đụng phải người lòng lang dạ sói như vậy? Ngươi đáng chém ngàn đao, ngươi sẽ bị thiên lôi đánh chết."

A Khoan nghiến răng nghiến lợi: "Bị thiên lôi đánh chết cũng là Hồ gia các người, nuôi ra một đứa con trai biết trộm gà trộm chó như vậy, đáng đời hắn gặp kết cục này."

"Thôn trưởng, thôn trưởng đã nghe thấy chưa, hắn đã thừa nhận là hắn làm rồi."

Chu thị cùng Tống thị cũng nhịn không được mà liếc mắt, người ta có câu nào thừa nhận sao?

Trần Lương mặc kệ bà ta, chỉ hỏi A Khoan: "Vậy ngươi biết hắn bị ai đánh thành như vậy không?"

A Khoan lập tức không nói nữa, Trần Lương chau mày, thấy Kim Nguyệt Hương lại muốn làm loạn, trừng mắt liếc nhìn bà ta.

"A Khoan ngươi cứ việc nói."

"Ta, ta nghe ngóng những người xung quanh." A Khoan do dự một chút, vẫn mở miệng nói: "Bọn hắn nói Hồ Lượng là bị người Bành phủ đánh gãy chân đấy."

Lời này vừa ra, tất cả mọi người liền ngẩn cả người, mà ngay cả Kim Nguyệt Hương cũng như bị chẹn họng.

Vừa rồi A Khoan căn bản chưa nói chuyện này, chỉ nói Hồ Lượng tỉnh lại tự nhiên sẽ biết.

Nhưng làm sao có thể là Bành phủ? Bành phủ cùng nhà bọn họ không oán không cừu đấy, dựa vào cái gì mà đánh gãy chân con trai bà ta?

Kim Nguyệt Hương chính là người bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh đấy, A Khoan thế đơn lực bạc, bà ta tuy thống khổ, đau lòng Lượng Tử gãy chân, nhưng dưới sự giật dây của hai đứa con trai vẫn đổ lỗi cho A Khoan muốn hắn bồi thường tiền.

Nhưng đối với Bành phủ, Kim Nguyệt Hương sao dám tìm tới cửa đây?

Cố Vân Đông lúc này vừa bước vào cổng nhà trưởng thôn.

Cố Vân Đông tới tìm thôn trưởng để mua ruộng đấy, trước đó bởi vì Liễu Duy đến, nên trước cửa nhà vây quanh một đống lớn.

Đợi đến lúc mấy người Phương thị đều đi rồi, Ngưu Đản chạy tới tìm Vân Thư chơi, cô biết Trần Lương lúc này đang ở nhà nghỉ ngơi, liền đến nghe ngóng ở đâu có ruộng tốt bán.

Nhưng hôm nay nhìn tình hình trong sân, cô... hình như đến không đúng lúc?

"Thôn trưởng, cháu quay lại sau được không?"

Trần Lương gật đầu với cô, Cố Vân Đông liền quay người muốn đi.Kim Nguyệt Hương lại đột nhiên kịp phản ứng, mạnh mẽ nhảy dựng lên, chỉ vào Cố Vân Đông nói ra: "Là nó, nhất định là nó làm."

Nói đến con trai có chỗ nào đắc tội với Bành phủ, bà ta cũng chỉ có thể liên tưởng đến Cố Vân Đông ngày hôm qua cũng đi Bành phủ. Con trai bà ta gặp chuyện không may, tuyệt đối liên quan đến nha đầu thối này.

Cố Vân Đông ngơ ngác, cô chính là người qua đường đấy, liên quan gì đến cô?

Trần Lương cũng hiểu được Kim Nguyệt Hương đang cố tình gây sự: "Vân Đông đánh con của ngươi làm cái gì? Nhà các ngươi bồi thường nàng năm lượng bạc, Vân Đông cũng đã nói chuyện này dừng ở đây. Kim Nguyệt Hương, ngươi nhìn tiểu cô nương người ta không vừa mắt, nên nước bẩn gì cũng dội lên người người ta, ngươi có còn là con người nữa không vậy?"

Kim Nguyệt Hương tức giận vô cùng: "Chính là nó, thôn trưởng thật sự là nó, Lượng Tử nhà ta nghe nói nha đầu thối này đi tìm Bành phủ tính sổ, hắn cũng theo đến trong thị trấn muốn tìm Bành thiếu gia, kết quả đi mãi không thấy trở về, sáng nay Lượng Tử bị đưa về đã bị đánh gãy chân, không phải nha đầu này làm thì do ai làm?"

Trần Lương nghe xong liền trầm mặt: "Cho nên ý của ngươi là, là Hồ Lượng muốn đẩy Vân Đông vào chỗ nguy hiểm trước?"

Kim Nguyệt Hương nghẹn họng, rất nhanh chóng phản bác: "Đây không phải là chưa hại được sao? Trái lại Lượng Tử nhà ta trở thành bộ dáng này, ngươi thế nhưng là thôn trưởng thôn Vĩnh Phúc chúng ta, ngươi phải làm chủ cho Lượng Tử nhà ta ah."

"Đúng." Huynh đệ Hồ gia ở một bên liếc nhau một cái, cũng nói: "Nửa đời sau của Lượng Tử đã bị hủy, về sau cũng không thể nuôi sống được chính mình, Cố Vân Đông thế nào cũng phải bồi thường một trăm lượng bạc mới được."

Cố Vân Đông run rẩy khóe miệng: "Nghĩ thật đẹp, thế nào, cũng muốn nếm thử hương vị bị ta lấy đế giày đánh?"

"..." Huynh đệ Hồ gia liền im lặng, không dám nói tiếp nữa.

Trước kia bọn hắn tuy không thấy tận mắt động tác của Cố Vân Đông, nhưng đã nghe không ít, đặc biệt là cha mẹ bị một cước đá văng ra ngoài.

Bên kia A Khoan cũng thật sự nghe không nổi nữa: "Ta đã nói hết rồi, là Bành phủ làm. Người Bành phủ đánh tiếng rồi, Hồ Lượng vào phủ trộm đồ đạc, bị hạ nhân Bành phủ vừa vặn bắt tại trận, lúc này mới đem người đánh thành như vậy đấy."

Cố Vân Đông, "Có nghe hay không, các ngươi nếu còn cảm thấy chính là do ta đánh, vậy được ah, chúng ta đi Bành phủ nói cho ra nhẽ, nhìn xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì, dù sao nhà ta có xe ngựa, đến thị trấn cũng thuận tiện. Bất quá đã nói rồi, nếu các ngươi oan uổng ta, vậy lần này cũng không phải năm lượng bạc là có thể giải quyết chuyện này, hiểu chứ ah."

Nói xong cô nhìn về phía huynh đệ Hồ gia, hai người liền quay đầu đi.

Sai rồi, sai rồi, lừa bịp tống tiền A Khoan, cũng dễ dàng hơn so với lừa bịp tống tiền Cố Vân Đông.

Đúng lúc này, Hồ Lượng rốt cuộc cũng mở mắt.

Mơ mơ hồ hồ hình như đã nghe thấy giọng mẹ mình, nghiêng đầu qua, Kim Nguyệt Hương phản ứng đầu tiên, xông lên gọi: "Lượng Tử, Lượng Tử con thế nào rồi hả? Con nói cho mẹ, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Hồ Lượng tỉnh táo lại, liền lập tức đau nhức đến đầu đầy mồ hôi, lúc này liền khóc rống lên: "Mẹ, mẹ, chân của con không còn nữa, nhà họ Bành đã đánh gãy chân của con."

"..." Tốt rồi, hiện tại đừng nói lừa bịp tống tiền Cố Vân Đông, đến A Khoan cũng đừng suy nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play