Cố Vân Đông chạy vào gian phòng của mình, rất nhanh lại đi ra, cầm trong tay cái nỏ kia.
"Cái này cho ngươi mượn dùng." Cô nói, "Bất quá bắt được hổ có ngân lượng, ta lấy một phần. Không phải là ta ác ah, nhưng đây là đồ tốt, ngươi đã từng thấy rồi, uy lực lớn, thứ bảo vệ tính mạng."
Thiệu Thanh Viễn cúi đầu nhìn cây nỏ trong tay, đôi mắt hơi rũ xuống dường như đang lóe lên tia sáng.
Ngón tay của hắn có chút xiết chặt, một lát sau mới ngẩng đầu: "Cho ngươi hai phần."
Mắt Cố Vân Đông tỏa sáng, người này quá tốt.
Thiệu Thanh Viễn lúc này mới đi, chỉ là tấm lưng kia tự dưng làm cho người ta cảm thấy cao lơn hơn rồi.
Cố Vân Đông lúc này mới dọn dẹp phòng bếp một chút rồi đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ thôn Vĩnh Phúc lại bắt đầu ầm ĩ..., lúc này lại là nông nhàn, hơn phân nửa mọi người ở bên ngoài không có việc gì thì chém gió gặm hạt dưa.
Vì vậy, liền thấy được sáng sớm đã có một xe ngựa lộng lẫy nhanh chóng chạy nhanh tới.
Mọi người ở cửa thôn thoáng cái liền đứng lên: "Có chuyện gì vậy? Hôm qua Cố gia mua xe ngựa, hôm nay là ai mua?"
Vừa dứt lời, chợt nghe gã sai vặt đang đánh xe hỏi: "Đại ca, nhà Thiệu Thanh Viễn đi thế nào?"
"Thiệu Thanh Viễn? Ai nha? Thôn chúng ta không có người này ah, có phải các người tìm nhầm rồi không?"
Gã sai kia vặt vẻ mặt ngơ ngác, cái gì? Không có người này?
"Đây có phải là thôn Vĩnh Phúc không?"
"Là thônVĩnh Phúc, nhưng đúng là không có người nào tên là Thiệu Thanh Viễn, nói cho ta biết hắn trông như thế nào, có thể là ở thôn bên cạnh đấy, ta giúp ngươi hỏi một chút."
"Hỏi, hỏi cái gì mà hỏi." Chu thị quả thực nghe không nổi nữa, bưng chậu giặt quần áo chui vào, nhịn không được trợn trắng mắt với một đám người, mới quay lại nói với gã sai vặt: "Các người tìm Thiệu Thanh Viễn có chuyện gì?" Hay là tìm phiền toái a?
Liễu Duy vén rèm xe lên lộ ra mặt, hắn cười nói với Chu thị: "Ta tìm hắn nhờ giúp chút chuyện, hắn ở thôn này a."
Bên cạnh có người nhận ra rồi, đây không phải là công tử ngày đó đi cùng hai mẹ con Phương thị sao?
Những tiếng nói chuyện rôm rả xung quanh khiến Chu thị hiểu được, xem ra không phải tìm phiền toái.
Bà thở phào một hơi, chỉ về bên trái nói ra: "Nhà Thiệu Thanh Viễn ở chân núi bên kia, ngươi đi qua sẽ thấy một căn nhà đang xây, đi thêm một chút là được."
Có thôn dân kinh ngạc hô lên một tiếng: "Đây không phải là nhà của sói con sao? Sói con..."
Đúng vậy, sói con hình như gọi là Thiệu Thanh cái gì kia, như đã thành thói quen, cũng thiếu chút nữa quên hắn vốn có tên.
Liễu Duy nói cảm ơn, để cho gã sai vặt đánh xe ngựa đến Thiệu gia.
Mọi người thấy hắn đi rồi, còn có chút tò mò theo ở phía sau.
Một lúc sau Liễu Duy đã vào cửa Thiệu gia, những người thôn dân vốn đi theo tuy nhiên dừng ở cách nhà hắn có chút xa, chỉ dám đứng ở cửa nhà khác nghị luận nhao nhao.
Thiệu Thanh Viễn từ sáng sớm đã đợi hắn ta, cái gì nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong, Liễu Duy vừa đến, đến miếng nước cũng không kịp uống, đã bị hắn gọi lên núi: "Ngươi mang theo mọi thứ rồi chứ? Chúng ta ít nhất phải ở trong núi hai ngày."
Gã sai vặt Liễu An bên cạnh hắn nghe nói còn phải đi vài ngày, lập tức không đồng ý: "Thiếu gia, ngài, ngài không phải cùng ngày sẽ trở lại sao?"
"Sao có thể, chúng ta săn hổ phải vào núi sâu đấy, làm sao có thể một ngày đã trở lại? Tốt rồi, ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại Thiệu gia chờ ta trở lại, giúp Thiệu Thanh Viễn giữ nhà, thông minh linh hoạt một chút, nếu Tăng ca trong phòng cần giúp đỡ ngươi hãy giúp một tay, đừng tự cao tự đại."
Liễu An gấp đến sắp khóc, hắn căn bản không ngăn được thiếu gia. Trách không được buổi sáng thiếu gia đi ra ngoài đến xa phu cũng không mang theo, chỉ nói hắn đánh xe đây này.
Liễu An khóc không ra nước mắt, chỉ có thể đứng từ xa nhìn hai người họ rời đi.
Đợi hai mẹ con Phương thị nhận được tin tức chạy đến, đâu còn bóng dáng thiếu gia của Liễu gia nữa?
Hai mẹ con Phương thị tiếc nuối đến bó tay rồi, Liễu thiếu gia này đến rồi sao không tìm bọn họ trước, lại trực tiếp đi thăm dò chỗ ở Thiệu gia vậy?
Hai người thở dài nhìn về phía chân núi, những thôn dân khác thấy thế, liền nhao nhao xông tới.
Trước kia không dám tới gần Thiệu gia, hôm nay Thiệu Thanh Viễn đi rồi, tất nhiên muốn biết Liễu thiếu gia này làm sao lại quen biết sói con đấy, làm sao lại để hắn mang theo lên núi đây này?
Nói đến đây, hai mẹ con Phương thị cũng có chút đắc ý.
Phương thị càng cười tươi hơn, nói: "Muốn nói sói con kia sao có cơ hội biết Liễu thiếu gia, không phải nhờ Vũ Lan nhà ta sao. Mọi người cũng biết, cháu trai nhà mẹ ta trước đó không lâu vừa thành thân, tân nương tử ah, chính là nha hoàn được sủng ái của Liễu phu nhân. Cô dâu cùng Vũ Lan nhà ta quan hệ rất tốt, ngày đến Liễu gia gặp Liễu phu nhân đã mang Vũ Lan cùng đi, Vũ Lan nghe nói Liễu thiếu gia đang tìm người thợ săn trước đó không lâu bắt được hai con lợn rừng, hắn muốn vào núi không phải cần tìm một thợ săn quen thuộc sao?"
Mọi người tỉnh ngộ, hoá ra là vì tìm dẫn đường ah.
"Vậy các ngươi không nói cho Liễu thiếu gia chuyện của tên sói con kia sao?"
"Sao lại chưa nói, nhưng Liễu gia là gia đình thế nào, Liễu thiếu gia là người thế nào, sẽ sợ một tên sói con hay sao?"
Phương thị dương dương đắc ý: "Cháu dâu kia của ta nói, Liễu thiếu gia biết công phu, bằng không thì sao còn dám theo tên sói con kia vào núi mà không mang theo ai? Các ngươi chớ xem thường người ta."
"Tên sói con kia dẫn hắn lên núi, có thể được bao nhiêu bạc?" Có người hỏi.
Chuyện này Phương thị thật sự không biết, nhưng điều đó không ngăn bà ta suy nghĩ.
Bởi vậy dừng một chút, Phương thị liền vươn hai ngón tay quơ quơ: "Khẳng định là số này."
"Hai lượng bạc?"
"Đúng thế, Liễu thiếu gia gần đây hào phóng."
Nói đến Liễu gia, hai mẹ con Phương thị thao thao bất tuyệt đấy.
Một bên Chu thị mặt đen thui, bưng chậu gỗ hừ lạnh một tiếng, quay người liền về nhà.
Con dâu bà, Tống thị cũng ở trong đám người, thấy thế vội vàng đi theo, tiếp nhận chậu gỗ trong tay bà bà nhà mình.
Chu thị đi rất nhanh: "Cũng không biết có cái gì mà cao hứng đấy, cháu trai lấy một nha hoàn hầu hạ người ta, cũng đáng để bà ta đắc ý như vậy sao. Bà ta nghĩ thế nào mà còn lấy chuyện đó ra nói khắp nơi, không biết mình là quả phụ sao? Ngươi nhìn xem bên người bà ta toàn là đàn ông vây quanh, quả thực đã ném đi mặt mũi của Trần gia chúng ta rồi."
"Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa, nhị thẩm nói, đợi sau khi Vũ Lan muội muội đến Ngô gia, bà ấy cũng đi theo lên thị trấn ở, chúng ta tương lai cũng sẽ không gặp mặt nhiều."
Chu thị cười lạnh: "Còn tới thị trấn ở? Trong tay bà ta có thể có bao nhiêu tiền, đến thị trấn cái gì mà không dùng tiền mua, không chừng lại tìm chúng ta mượn, cho mượn cũng không trả lại. Hơn nữa, ngươi nhìn bộ dạng không phóng khoáng vừa rồi của bà ta xem, Liễu thiếu gia cho hai lượng bạc đã là hào phóng rồi hả? Vân Đông cũng cho cha ngươi..."
Bà lập tức dừng lại không nói nữa, lời này không nên nói bên ngoài, để cho người ta nghe thấy cũng không tốt.
Chỉ là nghĩ đến bộ dạng kia của Phương thị, Chu thị liền thấy toàn thân khó chịu.
Hai người một trước một sau đi về nhà, vừa mới đi vào, đã thấy Ngưu Đản nhanh chóng xông ra bên ngoài.
Chu thị gọi cũng không kịp: "Ài, tiểu tử này sáng sớm đã đi đâu?"
Ngưu Đản vận khí tốt, vừa mới đi học vài ngày đã đến kỳ nghỉ.
"Còn có thể đi chỗ nào?" Ngưu Đản đã sớm chạy xa, Tống thị nhịn không được cười nói: "Nhất định là đi Cố gia rồi, lần trước ở Cố gia ăn được một bữa sơm, về nhà liền ghét bỏ con làm không thể ăn, nói ăn thịt mà như ăn cỏ vậy. Hôm qua vừa trở về liền chạy sang Cố gia, Vân Thư còn cho hắn một xâu mứt quả, hiện tại hắn chỉ ước gì được ở luôn bên Cố gia rồi."
Chu thị sửng sốt một chút, vừa muốn nói gì, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu khóc thê lương.