Cố Vân Đông trong nháy mắt liền có chút chột dạ, chỉ là rất nhanh liền điều chỉnh tốt, nói ra: "Không phải cho Vân Thư, là cho cha cháu, lúc mua vải đã tính cho cả nhà luôn, hiện tại mới nhớ tới, cha cháu không ở đây..."
Đổng Tú Lan sợ cô thương tâm khổ sở, nói gấp: "Các cháu nhất định sẽ sớm được đoàn tụ đấy, cháu còn mua nhiều vải như vậy sao? Nếu cháu tin được tay nghề của thím, thím giúp cháu làm cho mỗi người một bộ."
"Vậy thì tốt." Cố Vân Đông cười nói: "Thím thêu rất tốt, may quần áo khẳng định không nói chơi, nhưng cũng phải nói cho rõ, phải nhận tiền công, chúng cháu không thể chiếm tiện nghi của thím."
"Chuyện này sao có thể gọi là chiếm tiện nghi? Cháu xem từ khi cháu đến đây, nhà chúng ta đã ăn hết bao nhiêu thứ tốt của cháu, cháu đi thị trấn một chuyến trở về đã cho mấy đứa Nguyệt Nhi mứt quả ăn, trong lòng thím rất cảm kích cháu, mà làm mấy bộ quần áo cũng không tốn bao nhiêu thời gian, quyết định vậy nha."
Nói xong, Đổng Tú Lan không đợi cô cự tuyệt đã đi ra ngoài.
Cố Vân Đông bật cười lắc đầu, cũng không cưỡng cầu.
Sau khi sửa soạn thoáng qua một chút, cô liền đến phòng bếp xử lý hai con gà rừng kia.
Đã nói làm cho Thiệu Thanh Viễn một con gà hấp muối, một gà cay đấy.
Hai con gà đều được Đổng Tú Lan xử lý tốt, Cố Vân Đông động thủ nhanh hơn nhiều.
Ngoại trừ hai con gà bên ngoài, ở thị trấn cô còn mua mấy món ăn khác, nấu xong liền để cho Cố Vân Thư cho đưa qua nhà bên cạnh.
Cố Vân Đông ăn cơm tối xong liền bắt đầu ngồi ở trên ghế cân nhắc, hôm nay đã cầm lại bản vẽ rồi, Bành gia bên kia sẽ không đến tìm phiền toái cho mình.
Sau khi chi tiền cho dựng nhà và mu axe ngựa, còn lại khoảng 230 lượng bạc.
Đối với người khác thì có vẻ rất nhiều, nhưng đối với Cố Vân Đông mà nói, lại không đủ dùng đấy. Không nói cô không có loại tài sản cố định như ruộng tốt, chỉ nói cô còn muốn đưa Cố Vân Thư đi đọc sách, còn phải tìm Cố Đại Giang, còn phải cho Dương thị chữa bệnh, mỗi một việc đều đốt tiền, muốn bớt cũng không bớt được.
Ruộng tốt là phải mua vài mẫu đấy, cô không trồng cũng có thể cho thuê.
Vân Thư đến trường còn chưa gấp, nghe thôn trưởng nói học đường có tiếng trong thị trấn kia chỉ nhận đệ tử trên sáu tuổi. Vân Thư phải đợi qua năm mới đến sáu tuổi, chuyện này trước tiên chỉ có thể nghe ngóng.
Về phần Cố Đại Giang, đợi căn nhà này xây xong, cô muốn đích thân đến phủ Khánh An xem. Lúc trước đã nói tụ họp ở phủ Khánh An, nếu Cố Đại Giang còn sống nhất định sẽ đến đó, nhưng phủ Khánh An loạn một trận, chuyện phía sau cũng không thể nói chính xác rồi.
Thời đại này không có điện thoại kết nối mạng lưới *internet, muốn tìm người thật sự quá khó khăn.
Còn có bệnh của Dương thị, kỳ thật đây mới là chuyện Cố Vân Đông lo lắng nhất. Cô sợ máu tụ trong não sẽ lan rộng và làm tình trạng bệnh trở nên trầm trọng hơn, chỉ mong Tống đại phu có thể sớm trở về.
Trên cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Cố Vân Đông từ trên giường nhảy dựng lên, lập tức đi đến bên cửa sổ: "Ai?"
"Ta."
Thiệu Thanh Viễn? Khoé miệng Cố Vân Đông co giật thoáng một phát: "Chờ một lát."
Cô từ trong phòng đi ra, quả nhiên thấy cậu thanh niên dưới ánh trăng trở nên đặc biệt cao lớn tuấn lãng.
Chết tiệt, sao mỗi lần gặp nhau đều vào lúc nửa đêm, cảm giác như đang hẹn hò riêng tư.
"Gà hấp muối cùng gà cay đều ăn rất ngon, đa tạ." Thiệu Thanh Viễn nói.
"Đã nói ngươi giúp ta, ta sẽ nấu đồ ăn ngon cho ngươi, hơn nữa là ngươi bắt được, chúng ta cũng ăn không ít."
"Cho nên ta tới, còn muốn nhờ ngươi giúp một việc."
Cố Vân Đông sững sờ: "Giúp cái gì?"
Thiệu Thanh Viễn liền xoay người, đem cái túi vải đặt ở bên chân nhấc tới.
Cố Vân Đông lúc này mới chú ý tới bên chân hắn còn có cái gì: "Cái này là cái gì?"
"Bột mì." Thiệu Thanh Viễn nói, "Sáng mai ta muốn mang vị Liễu thiếu gia kia lên núi, đồng ý với hắn đi săn hổ, phải vào núi sâu, khả năng hai ba ngày mới có thể trở về, cho nên phải mang một ít lương khô. Bánh màn thầu trên thị trấn rất khó khăn ăn, muốn nhờ ngươi hỗ trợ làm một chút."
Cố Vân Đông mở to hai mắt nhìn, hổ? Lão Hổ?
"Ngươi muốn đi săn hổ? Ngươi trước kia từng săn sao?"
"Đã từng săn." Có lần hắn vào núi sâu, gặp một lão thợ săn bị hổ cắn tổn thương, thiếu chút nữa đến bước đường cùng, là hắn động thủ hạ gục con hổ đấy.
Về sau con hổ kia là lão thợ săn xử lý, bán được tiền cho hắn đầu to.
"Nhưng ngươi lần này còn mang theo Liễu thiếu gia kia, không phải rất cản trở sao?" Cố Vân Đông nhíu mày, cảm thấy quyết định này của hắn rất không sáng suốt.
Hắn nếu muốn săn hổ, một mình lên núi gặp phải nguy hiểm ngược lại sẽ dễ thoát thân, nhưng mang theo một thiếu gia nhà giàu như vậy, Cố Vân Đông có loại cảm giác bọn hắn muốn tìm chỗ chết.
Thiệu Thanh Viễn: "Hắn phải đi cùng."
"Thật là một kẻ phá gia chi tử, muốn tìm đường chết còn muốn kéo người khác cùng đi." Cố Vân Đông có chút hối hận lúc sáng chỉ lấy hắn năm mươi lượng bạc: "Ta thấy đến lúc đó ngươi đem người đánh ngất xỉu trực tiếp ném tới trên cây đợi thì tốt hơn."
"Ta cũng tính sẽ như vậy."
Cố Vân Đông: "..." Nhịn không được cười lên.
Thấy hắn đã quyết định, Cố Vân Đông cũng khó mà nói cái gì, cô nhận túi bột mì: "Đợi chút, bây giờ sẽ làm bánh nướng áp chảo cho ngươi, thời tiết này để hai ba ngày cũng không thành vấn đề. Lúc muốn ăn có thể đốt nửa hâm lại một chút là được, đúng rồi ngươi có ăn cay không? Ta chuẩn bị cho ngươi thêm tương ớt, ăn vào sẽ ấm áp hơn một chút."
Thiệu Thanh Viễn nhìn cô trở lại phòng bếp, bộ dạng bận rộn, khóe miệng nhịn không được có chút cong lên: "...Được."
Động tác của Cố Vân Đông rất nhẹ, mấy người Đổng thị đã ngủ say, cách phòng bếp cũng có chút khoảng cách, đóng cửa lại cũng ngăn được phần lớn âm thanh.
Thiệu Thanh Viễn tuy trù nghệ không tốt, nhưng nhóm lửa vẫn có thể cháy tốt.
Hai người một người đứng ở lò trên, một người ngồi ở lò dưới, hình ảnh vậy mà hài hòa không nói nên lời.
Cố Vân Đông nhào bột xong, mới bắt đầu hỏi hắn chuyện lúc sáng: "Thôi di nương kia rơi vào trong nước, chó săn miệng sùi bọt mép, đều là bút tích của ngươi?"
Lúc trước cô đã nói với hắn rồi, để hắn qua hai khắc sau hãy tạo một chút hỗn loạn trong phủ, tốt nhất là cùng một nhịp với Bành Trọng Phi, hơn nữa loại chuyện này phải làm cho người ta vừa nhìn đã biết làm phải chuyện xấu nên gặp báo ứng.
Quả nhiên hai sự kiện phát sinh liên tiếp làm cho Bành Trọng Phi đối với lời cô nói đã tin tưởng không chút nghi ngờ.
"Chuyện của Thôi di nương không liên quan gì đến ta, chó săn là bút tích của ta." Thiệu Thanh Viễn trước kia muốn đến thư phòng của Bành Trọng Phi châm lửa đấy, đáng tiếc còn chưa kịp động thủ, liền phát hiện phu nhân của Bành Trọng Phi muốn đối phó với di nương Thôi thị đang được sủng ái.
Thiệu Thanh Viễn thờ ơ lạnh nhạt nhìn thê thiếp đánh nhau, đợi đến lúc hạ nhân đến Cảnh Lan uyển bẩm báo Bành Trọng Phi, hắn liền đi tìm con sói hung tàn kia. Nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, con chó sói kia trực tiếp lộ ra răng nanh muốn đi lên cắn xé hắn, bị hắn một cước đạp ra, sau đó con chó sói miệng cọp gan thỏ này... Liền miệng sùi bọt mép rồi.
Cố Vân Đông nghe hắn nói xong, nhịn không được muốn cười.
Động tác của cô rất nhanh nhẹn, Thiệu Thanh Viễn hỏi cô làm thế nào mà cầm lại được bản vẽ, cô cũng nói những gì có thể nói. Hai người hợp tác, cũng không có gì phải che giấu.
Đợi đến lúc tất cả bánh nướng đều làm xong, Cố Vân Đông mới gom toàn bộ lại giao cho Thiệu Thanh Viễn.
Thời gian có hạn, cô chỉ có thể làm được như vậy.
Thiệu Thanh Viễn mang theo túi đựng bánh nướng nóng hầm hập cùng tương ớt chuẩn bị đi, Cố Vân Đông đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, gọi với theo: "Đợi một lát."