Cố Vân Đông nhìn về phía người nọ, một người đàn ông trung niên, không quen biết, nhưng cô rất không thích loại người này, đang ở trước mặt tất cả mọi người muốn cho ngươi phải im lặng ăn thiệt thòi.

Bởi vậy cô cười tủm tỉm nhìn người nọ, nói ra: "Là nhà ta thuận tiện, không liên quan gì đến ngươi."

Người nọ sững sờ, tiểu nha đầu này thực không biết làm người.

Hắn nhướn mày: "Thế nào, đồng hương quê nhà đấy, ai cần giúp đỡ, ngươi đến cho mượn cái xe ngựa cũng không chịu?"

"Chịu ah, đi trong huyện một lần hai mươi văn." Công khai ghi giá, miễn cho nguyên một đám đều ỷ vào giao tình mà chiếm tiện nghi, cô nhìn giống người dễ nói chuyện như vậy sao?

"Ngươi cũng thật xấu tính a, tất cả mọi người đều cùng một thôn đấy, ngươi còn lấy tiền?" Người nọ lập tức ồn ào: "Mọi người thấy tôi nói có đúng không? Chúng ta ngồi xe trâu đi trong huyện, một người cũng chỉ mất ba văn tiền."

Cố Vân Đông: "Ơ, hoá ra ngươi còn biết ngồi xe là phải trả tiền sao, ta còn tưởng rằng ngươi không biết là anh em ruột còn phải rõ ràng sổ sách đây này. Chê đắt ngươi có thể không ngồi, ta mua xe ngựa là cho mình đi, cũng không phải vì ngươi."

Người nọ bị chẹn họng, Trần Lương cũng có chút không nhìn được rồi: "Được rồi, cái xe ngựa này vừa nhìn đã biết không rẻ. Toàn bộ thôn nhiều người như vậy, người này muốn ngồi người kia cũng muốn ngồi, còn để cho người ta thanh tĩnh hay không? Xe ngựa cũng không phải đồ công cộng đấy, ta thấy phương thức thu tiền cái này rất tốt, ngồi được thì ngồi, không ngồi nổi thì đi xe trâu. Nhiều năm qua cũng đã như vậy, thế nào, Cố gia người ta mua được xe ngựa, chân của các ngươi đều gãy rồi?"

Cố Vân Đông yên lặng dựng thẳng ngón tay cái cho ông ấy, những lời này cô nói ra sẽ có chút xem thường người khác, thôn trưởng nói vừa vặn.

Quả nhiên, vốn xung quanh còn có người muốn tới dỗ dành để chiếm chút tiện nghi lúc này đều có chút lúng túng sợ hãi, nhất là người đàn ông trung niên mới vừa nói chuyện kia, chỉ có thể cúi thấp đầu thì thầm hai câu.

Lúc này, Cố Vân Thư mang theo tỷ đệ Tăng gia chạy tới: "Đại tỷ, đại tỷ, rốt cuộc tỷ cũng trở về rồi."

Cố Vân Đông cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên của thằng bé, thò tay vuốt vuốt đầu nó: "Ở nhà có nghe lời không?"

"Ngoan lắm." Nói xong ánh mắt chuyển về phía xe ngựa sau lưng cô: "Đại tỷ, tỷ thuê xe ngựa trở về sao?"

Cố Vân Đông nhấc thằng bé lên càng xe: "Không, đây là xe ngựa nhà chúng ta, hôm nay mới mua đấy, về sau đệ muốn đi nơi nào, có thể dùng."

Mắt Cố Vân Thư vụt sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ bừng đấy, cả thân thể đều run lên: "Thật vậy chăng? Xe ngựa nhà chúng ta?"

"Đúng, đại tỷ đưa đệ về nhà, ngồi xuống đi." Cố Vân Đông muốn cho tỷ đệ Tăng gia đi lên, hai người đã chạy về phía trước rồi.

Cố Vân Đông bất đắc dĩ, chỉ có thể chào thôn trưởng: "Thời gian không còn sớm, mẹ cháu đang ở trong nhà chờ, cháu về nhà trước."

"Tốt trở về đi, trở về đi, giày vò một ngày." Trần Lương phất phất tay, cười tủm tỉm đấy, bất kể như thế nào, thôn bọn họ rốt cuộc cũng có một chiếc xe ngựa rồi, với tư cách là thôn trưởng, ông ta cũng có chút quang vinh.

Phùng Đại Năng dắt xe ngựa đi vào trong thôn, đằng sau có không ít người trong thôn đi theo.

Tuy không thể ngồi, nhưng có thể xem ah, nhìn đã mắt cũng tốt.

Cố Vân Đông cũng mặc kệ, đến Tăng gia, cô trước đem Cố Vân Thư ôm xuống.

Tiểu gia hỏa lập tức chạy đến trước mặt con ngựa kia, Phùng Đại Năng ngăn không cho nó tới quá gần, miễn cho con ngựa bị kinh động.

Cố Vân Đông cũng dặn dò hai câu, lúc này mới đi vào cửa.

Không nghĩ tới vừa đi vào, trước mặt là bóng người nhỏ nhắn của Cố Vân Khả lảo đảo chạy tới, tiểu cô nương hốc mắt hồng hồng, như là vừa mới khóc vậy.

Cố Vân Đông sững sờ: "Tại sao lại khóc? Ai bắt nạt muội rồi?"

"Là ca ca." Tiểu cô nương bắt đầu cáo trạng: "Ca ca xấu, muội cũng muốn đi đón đại tỷ, ca ca không thèm đợi muội, tự mình chạy mất, tức chết muội rồi."

Cố Vân Khả năm tuổi, trước kia dinh dưỡng không đầy đủ, đừng nói chạy bộ, đi nhanh một chút cũng là thất tha thất thểu đấy.

Cố Vân Thư cũng không chú ý, liền chạy vội đến cửa thôn đón đại tỷ rồi.

Tiểu cô nương tức giận đến hung hăng dẫm chân: "Về sau muội sẽ không để ý đến ca ca nữa."

Vừa mới dứt câu, Cố Vân Thư đã kích động chạy vào, mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói với con bé: "Tiểu muội, đại tỷ mua một chiếc xe ngựa, ở ngoài cửa, nhanh đi xem."

Mắt tiểu cô nương lập tức sáng ngời: "Muội muốn xem muội muốn xem." Sau đó, bàn tay nhỏ bé rất tự nhiên cầm lấy tay Cố Vân Thư, hai người thật vui vẻ chạy ra cửa sân.

Cố Vân Đông, "..." Hai đứa cao hứng là tốt rồi.

Cô lắc đầu, lúc này mới đứng dậy nhìn về phía Dương thị cùng Đổng thị đứng ở một bên.

Hai mắt Dương thị cũng sáng lóng lánh đấy, Cố Vân Đông bật cười: "Mẹ muốn nhìn thì nhìn a, bất quá đừng tới quá gần."

Dương thị chạy đi rồi, Đổng Tú Lan lúc này mới đi đến bên người cô, nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Cháu không có việc gì là tốt rồi, Thanh Viễn sớm đã trở về, nói bên kia cháu đã giải quyết xong việc, Bành phủ cũng sẽ không làm phiền cháu. Nhưng cháu mãi vẫn không trở lại, ta cũng không yên lòng."

"Thím Đổng không cần lo lắng, nếu như không nắm chắc có thể giải quyết vấn đề, cháu sẽ không tùy tiện xông lên." Cố Vân Đông rất thích Đổng Tú Lan: "Thím nói Thiệu Thanh Viễn trở về rồi, hắn ở nhà bên cạnh sao?"

"Chắc là vậy, cháu ở thị trấn đã gặp hắn sao?"

"Gặp được, hắn còn giúp cháu một việc đây này."

Đổng Tú Lan lập tức cười: "Ta nói không sai chứ, Thanh Viễn là đứa nhỏ tốt."

"Dạ."

Đang nói chuyện, Cố Vân Thư lại vào, trong tay còn cầm một chuỗi đường hồ lô: "Đại tỷ, đây là mua cho bọn đệ sao?"

Vừa rồi Phùng thúc nói trong xe ngựa có không ít đồ đạc, phải tháo xuống, thằng bé đi giúp khuân đồ, không nghĩ tới vừa chui vào, liền thấy vài chuỗi đường hồ lô đỏ rực đây này.

Nó cũng may, bên kia Cố Vân Khả đã liếm sạch một nửa đường hồ lô rồi.

"Trong xe có lẽ còn có vài chuỗi, đệ cho mấy người Tăng Nguyệt một người một chuỗi, giữ lại hai chuỗi cho Phùng thúc mang về nhà."

Cố Vân Thư liền hấp tấp chạy ra.

Lúc Cố Vân Đông đi ra ngoài, Phùng Đại Năng đã đem một nửa đồ trong xe ngựa tháo xuống rồi.

Còn bên cạnh, một đứa lại một đứa, một tay cầm một chuỗi đường hồ lô, một tay xách đồ có thể xách được trên mặt đất chuyển vào trong phòng.

Cố Vân Đông xoa đầu, đuổi bọn chúng đi qua một bên mà ăn, còn mình cùng Đổng thị đem đồ đạc chuyển vào.

Tăng gia không lớn, nhưng trước kia bọn hắn từng có một cái chuồng chăn heo, hiện tại tuy không nuôi, sửa sang lại một chút vẫn có thể để cho con ngựa đi vào.

Phùng Đại Năng vốn muốn nói Cố Vân Đông đem xe ngựa để ở nhà bọn hắn đấy, nhưng Cố Vân Đông nhìn thấy mấy tiểu hài tử vây quanh xe ngựa căn bản không muốn đi, thôi được rồi.

Phùng Đại Năng trở về, Cố Vân Đông lúc này mới bắt đầu sửa sang lại đồ đạc mua được.

Cô mua không ít vải, thấy trong đó có một khối vải màu xanh đen, lúc ấy vô thức cảm thấy nó rất thích hợp với Thiệu Thanh Viễn, thuận tay mua.

Lúc này nhìn thấy tấm vải này, cũng có chút ngơ ngác, cái này, không dễ đưa ra ngoài a?

Được rồi, sau này hãy nói.

Vừa định cất vào, Đổng Tú Lan đã đi vào: "Vân Đông, Thanh Viễn sáng sớm đã đưa tới hai con gà rừng, buổi tối có làm hết không?" Tầm mắt liếc đến tấm vải trong tay cô: "Ồ, tấm này nhìn không tệ, là cho Vân Thư sao? Màu có quá đậm không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play