Cố Vân Đông vội vàng giữ cửa xe ngồi vững vàng, ngẩng đầu nhìn người bị ném ra ngoài.

Người nọ một thân chật vật, nửa người dưới máu chảy đầm đìa, trên mặt sưng đỏ.

Ân? Sao nhìn có chút quen mắt? Đã gặp nhau ở đâu vậy?

Cô không biết, nhưng Phùng Đại Năng lại nhận ra, lập tức kinh ngạc: "Đây không phải Hồ Lượng sao? Hắn sao lại ở chỗ này, còn bị người Bành phủ đánh thành cái dạng này? Vân Đông, chúng ta có..."

Phùng Đại Năng là muốn hỏi có thể giúp đỡ chút không, tuy đó là một tên du thủ du thực rất đáng hận, nhưng dù sao cũng là người cùng thôn, thấy bộ dạng hắn như vậy còn khoanh tay đứng nhìn thì có chút không thể nào nói nổi rồi.

Ai biết ông còn chưa nói hết câu, bên kia Hồ Lượng bị đánh đến nửa chết nửa sống lại khóc lên với Bành phủ: "Ta không nói láo, ta thật sự đến tìm Bành thiếu gia đấy, ai ôi!!! Ai ôi!!!, Cố Vân Đông kia muốn hại Bành thiếu gia, nàng ta ở thôn chúng ta, khắp nơi nói Bành thiếu gia trộm đồ của mình, còn nói mình có chỗ dựa, muốn chơi chết Bành thiếu gia ah."

Hồ Lượng cũng không biết sự chuyện sao lại biến thành cái dạng này, hắn vừa tỉnh dậy đã ở trong Bành phủ rồi. Vừa định tìm Bành thiếu gia, đã bị người ta bắt được, nói hắn là trộm cướp đột nhập vào phủ, thiếu gia gặp chuyện không may khẳng định liên quan tới hắn, không nói hai lời liền đè hắn ra đánh cho một trận, đánh xong liền ném ra rồi.

Cố Vân Đông cười lạnh một tiếng, mặt Phùng Đại Năng cũng trầm xuống, nói ra: "Kệ mẹ nó chứ."

Thoạt nhìn bị đánh cũng không quá nghiêm trọng nha, còn có khí lực lớn như vậy mà vu oan giá họa cho cô.

Phùng Đại Năng không nhìn Hồ Lượng nữa, đánh xe ngựa đi qua.

Hồ Lượng còn muốn cố gắng, không nghĩ tới có một người trong Bành phủ lại đi ra, là gã sai vặt bên người Bành Trọng Phi.

Gã sai vặt này trước đó luôn ở bên cạnh chăm sóc Bành Trọng Phi bị đánh, lúc sau mới nghe thấy người phía dưới báo chuyện Hồ Lượng, liền bẩm báo thiếu gia, thiếu gia thập phần tức giận, nói từ nay Cố gia là hắn bảo kê đấy, ai dám đập phá nhà Cố gia, chính là muốn gây chuyện với Bành gia. Hắn lại để gã sai vặt đi ra cho Hồ Lượng một cái cảnh cáo.

Gã sai vặt cũng không nhìn Hồ Lượng, chỉ nói người bên cạnh mấy câu, sau đó lại tiến vào.

Hắn vừa đi, tên kia bắt đầu từng bước một tới gần Hồ Lượng...

Hai người Cố Vân Đông không biết chuyện xảy ra sau đó, cô vừa đến phố nam, liền bắt đầu điên cuồng mua mua mua.

Trong tay có tiền trong lòng không sợ, hơn nữa hôm nay ở Tăng gia, cô căn bản không cần phòng bị người nào.

Mua vài thớt vải trong tiệm, lại đến tiệm tạp hoá mua đồ dùng hằng ngày. Chỉ là tiệm tạp hóa ở thị trấn thực sự quá nhỏ so với phủ thành, đồ đạc cũng không đầy đủ.

Thấy tiệm bán đồ trang sức, liền vào mua hai cái khoá vàng nhỏ, cho Cố Vân Thư cùng Cố Vân Khả.

Cô nhớ lại trong ký ức của nguyên chủ, cậu con trai nhỏ của phòng thứ hai từng có một chiếc khóa nhỏ bằng vàng, Cố Vân Thư thấy còn rất hâm mộ, hôm nay hắn thấy cái này khẳng định cao hứng.

Còn có một cây trâm, cho mẹ đấy.

Bà ấy rất xinh đẹp, thu thập sạch sẽ cũng là một mỹ nhân, lại mang thêm chút đồ trang sức, quả thực là cảnh đẹp ý vui nha.

Cuối cùng mua cho mình vòng tai, Ân, có tiền cô cũng muốn đỏm dáng một chút.

Mua xong đồ trang sức lại đi mua không ít đồ ăn, nghĩ đến Thiệu Thanh Viễn, cô dừng một chút, đi lò rèn nhờ người làm cho cái khung nướng đồ, đợi năm sáu ngày sau có thể tới lấy, đến lúc đó làm cho hắn đồ nướng ăn.

Mua một trận, rất nhanh đã chạng vạng tối rồi.

Cố Vân Đông lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ngồi xe ngựa trở lại thôn.

Cho dù đã không còn sớm, nhưng xe ngựa vừa vào thôn, vẫn đưa tới sự chú ý của mọi người.

Người đánh xe chính là Phùng Đại Năng, trong thôn không ít người biết Phùng Đại Năng sáng nay đi theo Cố Vân Đông đến Bành phủ rồi, nhờ có Kim Nguyệt Hương đi khắp thôn tuyên truyền.

Bởi vậy vừa thấy được ông, mọi người liền không nhịn được mà xông tới, thậm chí hỏi hắn cái xe ngựa này từ nơi nào đến, có phải là của Bành phủ không?

Phùng Đại Năng còn chưa kịp trả lời, đã bị Kim Nguyệt Hương chạy tới xem náo nhiệt ngắt lời nói: "Cái gì mà Bành phủ cho? Các ngươi nghĩ sao vậy, Cố Vân Đông đi tìm Bành thiếu gia gây chuyện, Bành gia còn có thể cho bọn hắn xe ngựa?"

Nói xong cười ha hả, tràn đầy ác ý nói: "Ta thấy ah, đây là bị Bành gia đánh cho một trận, đánh chết, Phùng Đại Năng mướn xe ngựa đem người kéo về rồi a?"

Mọi người đang xôn xao thoáng cái bước lui về sau hai bước, đều mở to hai mắt có chút hoảng sợ nhìn xe ngựa, giống như bên trong có thể tùy thời mà chảy ra máu tươi vậy.

Phùng Đại Năng thật bất đắc dĩ, Kim Nguyệt Hương này miệng nói hươu nói vượn, người Bành phủ cho dù hoành hành ngang ngược, cũng không dám đánh chết người trắng trợn như vậy còn để cho ông ta kéo về đây.

Nhưng người trong thôn đều đã tin tưởng, mà ngay cả Trần Lương vừa chạy tới cũng mở to hai mắt nhìn, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, vô cùng đau đớn mở miệng: "Thực, thật sự đã xảy ra chuyện sao? Ai, ta nói Đại Năng ah, sao ngươi không ngăn cản một chút, ngươi, ngươi nói ngươi..."

Lời còn chưa nói hết đâu, bên này Cố Vân Đông chậm rãi vén rèm xe lên, cười tủm tỉm nhìn mọi người nói ra: "Cái xe ngựa này xác thực không phải Bành phủ cho, là ta tự mình mua."

"Ồ." Mọi người lại ngay ngắn mà rút lui một bước nhỏ.

Nụ cười đắc ý trên mặt Kim Nguyệt Hương lập tức cứng đờ, mở to hai mắt nhìn Cố Vân Đông: "Ngươi không có việc gì?"

"Ta có thể có chuyện gì sao?"

"Ngươi không phải đi tìm Bành phủ gây chuyện rồi sao?"

Cố Vân Đông vô tội mà nhìn: "Bà nghe ai nói vậy?"

Kim Nguyệt Hương kêu to lên: "Ta chính tai nghe được đấy, rõ ràng là Phùng Đại Năng tìm ngươi nói cái gì mà bản vẽ bị Bành thiếu gia lấy mất, còn không cho ngươi dựng nhà, ngươi liền đi tìm Bành phủ muốn nói lý đấy."

Ah, Hoá ra là bà ta nghe lén ah.

Cố Vân Đông nhướn mi: "Ah, Bành thiếu gia người ta chỉ là bản vẽ rất không tồi, mượn nhìn xem. Vừa vặn ta hôm nay muốn đi thị trấn mua đồ, liền thuận tiện đem bản vẽ cầm về, sao đến trong miệng bà, lại là ta đến Bành phủ muốn nói lý rồi hả? Lời này, bà dám nói ra trước mặt Bành thiếu gia sao?"

Phùng Đại Năng ở một bên ngay thẳng nói: "Đúng vậy, Vân Đông muốn mua xe ngựa, vừa vặn ta lại quen thuộc, liền nhờ ta hỗ trợ chọn lựa một chút, vừa vặn cũng đi Bành phủ cầm bản vẽ. Kim Nguyệt Hương, sao bà có thể bẻ cong sự thật, còn lan truyền lời đồn, làm cho lòng người không yên đấy."

Kim Nguyệt Hương sững sờ, bà ta nghe lầm? Không có ah.

Những người khác lại bừng tỉnh, hoá ra là như vậy ah, nếu thật sự như Kim Nguyệt Hương nói, vậy Phùng Đại Năng cùng Cố Vân Đông có thể bình an trở về sao?

Quả nhiên không thể quá tin tưởng người miệng rộng, Trần Lương cũng thở phào một hơi, lúc này mới đem chú ý lực chuyển dời đến cỗ xe ngựa kia: "Đây là ngươi mua sao?"

Cố Vân Đông từ trên xe bước xuống: "Nghĩ đến nếu có xe ngựa cũng thuận tiện hơn chút, lần sau đi thị trấn cũng không cần dựa vào hai chân rồi."

Trần Lương liền gật đầu, Cố gia quả nhiên là có chút của cải đấy.

"Nha đầu Cố gia ah." Lúc này bên cạnh bỗng nhiên có người gọi cô, mặt mũi tràn đầy hâm mộ nói: "Cái xe ngựa này nhìn rất không tồi, con ngựa này nhìn rất cường tráng, thùng xe cũng rắn chắc, còn lớn. Vậy về sau chúng ta đi thị trấn, cũng có thể được thuận tiện đúng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play