Thung Tử hung hăng đánh vào trên mặt hắn ta một quyền, mắt đỏ ngầu, ánh mắt căm hận: "Hồ Lượng, ngươi muốn đi tìm chết thì cứ đi nha, từ nay về sau chúng ta không phải huynh đệ, coi như lòng tốt của ta cho chó ăn rồi."
Hắn không để ý tới hắn ta nữa, xoay người rời đi.
Hồ Lượng Xùy~~ cười một tiếng: "Làm như ta cần lắm vậy? Nếu không phải muốn gom góp cho đủ bốn người, ta còn không thèm mang theo ngươi lăn lộn đâu, đồ chết nhát."
Hắn ta sờ mặt, 'Xùy~' một tiếng.
Mẹ, vừa rồi hắn ta nên đánh lại, tiểu tử này gan lớn lại dám đánh mình. Đợi trở về thôn, sẽ cho hắn đẹp mắt.
Thiệu Thanh Viễn tuy không nghe được toàn bộ, nhưng cũng biết Hồ Lượng tới tìm Cố Vân Đông gây chuyện.
Người này bị dạy dỗ như vậy mà còn chưa từ bỏ ý định, vẫn huênh hoang khoác lác, vậy thì không trách được hắn rồi.
Thiệu Thanh Viễn từ phía sau hắn vọt ra, đánh ngất luôn.
Lập tức quay lại cửa sau của Bành phủ, chỉ đợi trong chốc lát, đợi đến khi người gác cổng bị người ta gọi đi nói chuyện kia lập tức khiêng Hồ Lượng tiến vào.
Hắn trực tiếp đem người ném vào sau một cái cây lớn bên ngoài Cảnh Lan uyển, rồi lặng yên không một tiếng động rời đi.
Liễu Duy còn ở trong ngõ chờ hắn, thấy hắn tới, liền xốc rèm để cho người đi lên.
Không đợi Thiệu Thanh Viễn ngồi vững vàng, liền mở miệng nói: "Ta nói với ngươi, ta vừa rồi..." Vùa nói được một nửa đột nhiên kịp phản ứng, không thể tiết lộ chuyện ở Bành phủ ah, bởi vậy đầu lưỡi đảo một vòng, lập tức thay đổi chủ đề: "Đi nhanh đi, bây giờ chúng ta lên núi, đã nói sẽ săn hươu và hổ đấy."
Thiệu Thanh Viễn lại nói: "Hiện tại đã không còn sớm, hôm nào lại đi."
"Còn muốn hôm nào? Nhưng ta cần dùng gấp ah." Nhưng lúc này xác thực có chút không thích hợp, Liễu Duy chỉ có thể thở dài thỏa hiệp: "Được rồi, vậy thì, ngày mai, chắc chắn ngày mai nha."
"Được." Thiệu Thanh Viễn gật đầu, sau đó liền từ trên xe bước xuống, cũng không quay đầu lại liền đi nha.
Liễu Duy bĩu môi: "Còn chưa nói xong đâu, vội vã đi như vậy làm gì chứ?"
Bất quá hắn đến cùng là đến Bành phủ làm gì vậy? Hắn lúc ấy cũng chỉ nói mình đi tìm Bành Trọng Phi, tâm sự uống trà cái gì đấy, nói chính hắn có chút việc tìm hạ nhân trong phủ, chỉ là việc này xử lý có hơi lâu.
Thiệu Thanh Viễn rất nhanh đã lên về thôn Vĩnh Phúc, hắn trì hoãn không lâu, nhưng vẫn không đụng phải Cố Vân Đông đi trước một bước.
Lúc này Cố Vân Đông cũng đã đi theo Thường Phú về tới Thường gia, Thường Phú mặt mũi tràn đầy khẩn cầu: "Ngươi xem bản vẽ ngươi cũng cầm lại rồi, không phải nên cho ta giải dược sao?"
Cố Vân Đông cho hắn một viên thuốc màu trắng, Thường Phú không nói hai lời liền nuốt xuống.
Cố Vân Đông không quan tâm đến hắn nữa, Thường Phú căn bản không cần cô ra tay giáo huấn.
Bành Trọng Phi kia bị kinh hãi lớn như vậy, có thể không tìm chút phiền toái cho hắn để an ủi sao?
Bởi vậy cô quay đầu nói với Phùng Đại Năng: "Chuyện đã được giải quyết, đã đến thị trấn một chuyến, cháu muốn mua ít đồ, nếu không thúc cứ về trước đi?"
Trong tay có ngân phiếu 250 lượng Bành Trọng Phi cùng Liễu Duy cho, cô hiện tại nói như thế nào cũng là người giàu có rồi, có thể đặt mua thêm chút đồ không có trong kế hoạch ban đầu.
"Không gấp, ngươi muốn mua gì, thúc có thể giúp ngươi đề cử." Phùng Đại Năng thật sự rất bội phục Cố Vân Đông, tuổi còn nhỏ, bị vị bá vương của Bành gia kia đoạt đồ đạc, vậy mà chỉ tốn không đến hai canh giờ đã cầm lại rồi, còn một chút tổn thương đều không có.
Phùng Đại Năng tự biết mình làm không được đấy, đột nhiên cảm thấy những năm này sống quá uổng phí rồi.
Cố Vân Đông nghĩ nghĩ, ở đây, Phùng Đại Năng dù sao cũng quen thuộc hơn, liền gật đầu: "Được, vậy đi thôi."
Cố Vân Đông trước mang Phùng Đại Năng đi ăn cơm trưa, trong tửu lâu tốt nhất trên thị trấn.
Phùng Đại Năng chỉ biết là tửu lâu này làm đồ ăn hương vị rất tốt, còn chưa từng cam lòng đến nếm qua một lần.
Hôm nay cũng không nghĩ tới chiếm được hưởng sái ánh sáng của Vân Đông, nếm thử đồ ăn của tửu lâu này.
Ăn thì ngon, nhưng quá mắc, đồ còn ít. Một bàn đồ ăn chỉ lớn cỡ bàn tay đã mất 30 văn tiền, Phùng Đại Năng cũng thay Cố Vân Đông đau lòng.
Nhưng nha đầu này ngược lại hào phóng vô cùng, sau khi ăn xong cô lại để cho Phùng Đại Năng đưa mình đến phiên chợ, cô muốn mua xe ngựa.
"Cháu muốn mua xe ngựa?" Phùng Đại Năng kinh ngạc, vị Cố nha đầu chạy nạn đến này, quả nhiên so với mình còn có năng lực hơn.
Cho rằng có thể xuất ra một trăm lượng bạc dựng nhà đã là cực hạn, không nghĩ tới còn dư bạc đặt mua xe ngựa.
Cố Vân Đông gật đầu: "Mua xe ngựa cũng thuận tiện, chúng ta hôm nay nếu không đi nhờ xe la của người khác vào thành, cũng không biết phải trì hoãn bao nhiêu thời gian. Huống hồ đệ muội cháu còn nhỏ, có xe ngựa có thể dẫn bọn chúng đến nội thành chơi."
Cố Vân Thư cùng Cố Vân Khả rất ít có cơ hội đi ra ngoài chơi đùa, trước kia ở nhà cũ Cố gia, đại khái Cố Vân Thư đã đến thăm thị trấn một lần. Về sau đang trên đường chạy nạn, tuy rằng đi xa, nhưng không nhàn nhã dừng lại nhìn kỹ.
Hôm nay ổn định lại rồi, trong tay đã có bạc, có thể đưa Vân Thư đến trường. Về sau có ngày lễ hội đèn lồng gì đấy, đều muốn dẫn bọn hắn đi chơi.
"Muốn mua ngựa, nên đến chợ ở phía đông, bên kia chuyên bán súc vật đấy. Chỉ là hôm nay đã qua buổi trưa, cũng không biết còn có ngựa tốt hay không."
Cố Vân Đông gật đầu: "Vậy trước tiên cứ đến đó nhìn xem, hôm nay không tìm được ngựa tốt, ngày khác lại đến là được."
Phùng Đại Năng cười, dẫn cô đến phố đông.
Buổi trưa đã qua, phiên chợ không còn náo nhiệt nữa rồi.
Bên cạnh Phùng Đại Năng còn có một người quen biết, xem ra là một tên nhóc thông minh nhanh hẹn, trực tiếp đưa bọn họ đến khu vực trong cùng của khu chợ.
"Phùng thúc hôm nay vận khí tốt, vừa rồi cò mồi Vạn gia đã đưa ba bốn con ngựa tới, ta xem qua rồi, so với con đã bán buổi sáng còn xịn hơn."
Phùng Đại Năng chấn động: "Vậy sao? Nhanh mang bọn ta đi xem."
Ngựa xác thực rất tốt, nhưng giá cả cũng không rẻ.
Cố Vân Đông không biết nhìn ngựa, nhưng Phùng Đại Năng đã có chút kinh nghiệm, hơn nữa bên cạnh có tiểu tử kia hỗ trợ cò kè mặc cả, cuối cùng dùng mười lăm lượng bạc mua một con ngựa lông nâu cứng cáp.
Con ngựa này rất thân thiện với Cố Vân Đông, cô cũng rất thích, tuổi lại không lớn, liền quyết định là nó.
Cò mồi hỏi cô muốn mua thùng xe không, thùng xe khẳng định cần, bất quá không cần quá đẹp đẽ, dù sao cũng thường xuyên ở trong thôn tới tới lui lui, đều là bùn đất.
Cuối cùng Cố Vân Đông chọn được một thùng xe bề ngoài thường thường không có gì lạ nhưng rất rắn chắc, đem cương ngựa trùm vào, liền trực tiếp có thể đi nha.
Xe này cũng muốn ba lượng, chậc chậc, đắt.
Chẳng qua hiện tại có xe có nhà, Cố Vân Đông vẫn rất thỏa mãn.
Xe ngựa mua xong rồi, Cố Vân Đông liền muốn đi phố nam mua đồ, bên kia phồn hoa, cách cửa thành cũng gần.
Phùng Đại Năng vội vàng đánh xe, lòng còn có chút kích động.
Nam nhân nha, mặc kệ hiện đại hay cổ đại, đều yêu xe, cho dù xe này không phải của mình.
Hai người ngồi xe ngựa đến phố nam, ai ngờ xe ngựa vừa đi qua con đường ở cửa sau Bành phủ, cửa Bành phủ liền mở ra, một người bị ném mạnh ra.
Nếu không phải Phùng Đại Năng nhanh tay lẹ mắt, ngựa cũng bị kinh động đấy.