Sau khi Bành Trọng Phi nói ra bạc, lại đợi một lúc, bên ngoài không truyền đến tin tức gì không tốt nữa, lúc này mới thở phào một hơi.

"Xem ra đại tiên đã đồng ý đúng không?" Hắn nhìn Cố Vân Đông, nhỏ giọng chứng thực.

Cố Vân Đông nghĩ nghĩ, không xác định gật đầu: "Có lẽ... A?"

Cô vừa nói xong, trong phòng lại vang lên một giọng nói, lần này cùng giọng nói tang thương lần trước cảm giác không giống nhau, là giọng nam nữ khó phân biệt: "Hừ, coi như ngươi thức thời, về sau, không được tìm Cố gia gây chuyện. Chuyện ngày hôm nay, không được tiết lộ ra ngoài nửa chữ."

"Dạ dạ được." Bành Trọng Phi cùng Liễu Duy đều liên tục gật đầu.

Cố Vân Đông thừa dịp bọn hắn không chú ý, lại đem bút ghi âm thu trở về.

Lời này cô tự thu lại, sử dụng một phần mềm thay đổi giọng nói trong điện thoại di động của mình, dù sao thì Cố gia cũng được nhắc đến trong câu này, nên cô không thể sao chép nó từ bộ phim truyền hình nào được.

Nhưng mà cũng chính bởi vì hai âm thanh hoàn toàn khác nhau, làm cho hai người Bành Trọng Phi càng thêm sợ hãi.

Hắn quay người liền đi vào nội thất, một lát sau đã lấy ra hai tấm ngân phiếu, đều là mệnh giá một trăm lượng đấy.

"Cho ngươi."

Cố Vân Đông rất 'Áy náy' nhận lấy bạc: "Bành thiếu gia ngài cũng đừng quá lo lắng, tối đa chỉ không may mấy lần, ngài xem ta cũng không xảy ra chuyện gì cả. Vậy ta đi trước ah, các ngài bảo trọng."

Cố Vân Đông đem bản vẽ trên bàn cất kỹ, liền quay người đi ra khỏi Cảnh Lan uyển.

Bản vẽ này cô đã sớm đặt trong không gian đấy, sau khi cô đem bản vẽ đầu tiên giao cho Phùng Đại Năng, có đôi khi sẽ nghĩ tới những chỗ cần sửa chữa, bởi vậy lại vẽ thêm một phần, định hai ngày nữa sẽ giao cho Phùng Đại Năng.

Kỳ thật có một số chi tiết nhỏ không giống nhau, biến hóa không lớn. Nhưng Bành Trọng Phi lại không cẩn thận nghiên cứu qua, đâu có thể nhìn ra được bản bị xé cùng bản mới xuất hiện có cái gì khác nhau?

Dù sao cũng đã bị dọa đến hồn phi phách tán đấy.

Cố Vân Đông cười, vừa đi ra ngoài, Thường Phú đã đi qua.

Cố Vân Đông liếc xéo hắn: "Đi thôi."

Cầm lại bản vẽ, không cần lo lắng Bành Trọng Phi trả thù, còn buôn bán lời hai trăm lượng bạc, Ừ, quá hoàn mỹ.

Không đúng, sau khi chuyện cuối cùng kết thúc, mọi thứ sẽ thuận lợi.

Thường Phú thấy tâm tình nàng rất tốt, trong tay còn có bản vẽ, thật sự cầm lại được rồi, cũng không biết nàng đã làm thế nào?

Bên này hai người vừa đi ra ngoài, bên kia Liễu Duy cũng cáo từ.

Bành Trọng Phi hiện đâu còn có tâm tư tiếp đãi hắn, phất phất tay để cho người đi nha.

Liễu Duy ra khỏi Bành phủ lại không lập tức đi ngay, tìm một cái hẻm nhỏ dừng lại, ngồi trong xe ngựa đợi Thiệu Thanh Viễn.

Bành Trọng Phi ở Cảnh Lan uyển bực bội đi tới đi lui, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, hắn cảm thấy hình như vẫn có cái gì đó ở trong phòng, dứt khoát đi ra cửa xem con sói của mình.

Gã sai vặt vội vàng đuổi kịp, lại bị Bành Trọng Phi đuổi đi thu thập bình hoa vỡ trên mặt đất.

Tự mình hắn đi, nhưng vừa đi ra khỏi Cảnh Lan uyển không bao lâu, đằng sau liền bị trùm lên một cái bao tải, bị đánh một trận.

Bành Trọng Phi thét lên, hoàn toàn không phản kháng được, chỉ có thể đợi đến lúc đối phương đánh mệt mỏi rồi mới dừng lại.

Thiệu Thanh Viễn nhìn người co quắp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, ánh mắt hờ hững.

Xa xa có hạ nhân nghe được tiếng hét liền chạy đến bên này, hắn liền thừa dịp Bành phủ loạn một đoàn, từ cửa sau lặng lẽ chạy đi.

Ai ngờ hắn mới vừa đi ra không bao xa, liền thấy có hai người ở bên kia kéo qua kéo lại.

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, hai người kia tại sao lại ở chỗ này? Hai tên du thủ du thực kia, lại muốn gây chuyện gì nữa?

Hắn cũng không vội đi nữa, đứng nguyên tại chỗ nghiêng tai nghe ngóng vài câu.

Hai người đang lôi lôi kéo kéo chính là Hồ Lượng cùng Thung Tử của thôn Vĩnh Phúc. Lúc này hai người đang đè thấp giọng, mặt đỏ tới mang tai, thậm chí còn động thủ.

Hồ Lượng đi vào thị trấn có chút muộn, dù sao Cố Vân Đông hay Thiệu Thanh Viễn đều ngồi xe tới.

Hắn đến bên ngoài Bành phủ, tìm vị hạ nhân Bành phủ mình biết kia.

Nhưng người nọ vừa vặn không ở đó, người gác cổng lại thấy hắn một bộ cà lơ phất phơ vừa nhìn đã biết không tốt lành gì nên đã không để ý tới hắn, Hồ Lượng cứ như vậy bị chặn ở bên ngoài phủ.

Hắn tức giận gần chết, cho dù trong lòng nôn nóng cũng chỉ có thể ở bên ngoài đợi.

Hắn ở trong thôn có thể hoành hành ngang ngược, nhưng đến trong huyện chỉ là con gà, chỉ có thể rụt lại.

Ai biết không bao lâu, Thung Tử tới đây rồi, vừa gặp đã muốn kéo hắn đi.

Hồ Lượng đâu chịu bỏ qua, thậm chí còn ác độc đạp hắn ta một cước: "Ngươi cái đồ con gà, giống như cha mẹ mình vậy, cha mẹ ngươi bị người ta đánh mắng cũng không dám đánh lại, ngươi cũng thế, lại sợ một nha đầu thối mười ba tuổi, về sau đừng nói là huynh đệ ta, lăn."

Thung Tử nghe vậy nổi trận lôi đình, ngày hôm nay hắn cũng ở trong nhà dưỡng thương, về sau cha mẹ trở về nói chuyện Bành gia.

Hắn cũng không để tâm, bất quá trong lòng hắn vẫn cảm thấy nha đầu kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, như vậy không giống với tính cách của nó.

Kết quả chỉ trong chốc lát sau, Cẩu Thặng chạy đến nhà hắn, nói cho hắn biết Hồ Lượng có ý định đập phá nhà Cố gia.

Thung Tử nghe xong liền nóng nảy, tuy một ngày trước bởi vì ý kiến bất đồng đã náo loạn không thoải mái, nhưng nói như thế nào cũng là huynh đệ nhiều năm, không thể nào cứ nhìn hắn ta tìm đường chết như vậy mà mặc kệ đấy.

Cố Vân Đông kia không đối phó được Bành gia, nhưng đối phó với Hồ Lượng vẫn dư sức, mấy ngày nay chịu thiệt còn chưa đủ sao?

Bởi vậy hắn cũng không thể ở nhà nghỉ ngơi được nữa, vội vàng chạy đến nền nhà Cố gia, không thấy người. Về sau có người nói hắn ta đi về phía thị trấn.

Thung Tử khó thở, lập tức đuổi tới thị trấn, quả nhiên thấy Hồ Lương đang đi qua đi lại trước cửa sau của Bành gia.

Thấy hắn còn chưa tiến vào, Thung Tử liền thở phào một hơi, muốn kéo hắn ta đi.

Đâu nghĩ đến hắn ta chẳng những chấp mê bất ngộ, còn dùng lời nói tổn thương hắn.

Hắn cũng tới tức giận: "Hồ Lượng, ta trước kia gọi ngươi một tiếng đại ca, là vì ngươi có nghĩa khí, đủ quyết đoán, cũng thông minh. Nhưng ngươi nhìn xem ngươi bây giờ, hết lần này tới lần khác níu lấy một tiểu nha đầu không thả, rõ ràng đã thua trong tay nàng ta, bồi thường bạc, biết không phải là đối thủ, còn muốn xông lên, ngươi quả thực..."

"Ý của ngươi là ta hiện tại không có nghĩa khí, không đủ quyết đoán không đủ thông minh đúng không?" Hồ Lượng không kiên nhẫn mà ngắt lời hắn: "Lão tử nói cho ngươi biết, cũng bởi vì lão tử chịu thiệt hại, mới nhất định phải báo thù, đây mới là cốt khí của một người nam nhân. A, ta không giống với cha mẹ ngươi, nhà bị người ta đập phá cũng không dám lên tiếng, ruộng trong nhà bị người ta đoạt đi cũng chỉ biết khóc. Ta thấy tương lai sẽ có một ngày muội muội của ngươi cũng bị người ta chà đạp, nhà của ngươi cũng chỉ biết ngoan ngoãn đem con gái đưa cho người ta, đến cái rắm cũng không dám phóng a, nói không chừng còn phải cám ơn người ta để ý."

"Hồ Lượng! !" Mặt Thung Tử muốn nứt ra: "Ngươi cũng dám nói lời như vậy."

"Ta sao lại không dám? Mọi người trong nhà đều là đồ khiếp nhược, bằng không sao từ nhỏ đến lớn người đều không có bằng hữu, nếu không phải ta thấy ngươi đáng thương, ngươi đến tiểu đệ của ta cũng không được làm. Ta nhổ vào, hiện tại tiểu đệ như ngươi ta cũng không cần, về sau nói không chừng chỉ có thể dựa vào em gái ngươi đi ra mua..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play