Hai người có chút gian nan chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía mới phát ra âm thanh.

Chỗ đó có một cái giá đỡ, bên trên vốn đặt một bình hoa cao nửa thước, lúc này bình hoa cứ như vậy không hề báo hiệu trước mà rơi trên mặt đất nát bấy, tựa như tờ bản vẽ mà Bành Trọng Phi vừa xé toang, đều biến thành từng mảnh từng mảnh đấy.

Bành Trọng Phi nuốt một ngụm nước bọt, thật không dám tiến lên.

Ngược lại Cố Vân Đông, ba bước liền đến bên cạnh bình hoa, nhìn thoáng qua mảnh vỡ, cành hoa và nước trên mặt đất, ngẩng đầu nói với hai người: "Kỳ thật, có lẽ vừa rồi gió hơi lớn, bình hoa bị thổi đổ, liền, liền nát, không nhất định là có liên quan đến bản vẽ."

Tầm mắt của người lập tức chuyển đến trên người nàng, biểu lộ đều “Cho dù kiếm cớ cũng phải tìm cái cớ đang hoàng được không?”.

Chưa kể cửa phòng này đang đóng chặt và không có gió tí nào, cho dù có, có thể thổi được một cái bình hoa nặng như vậy sao? Bên trong còn có nước đấy, không nhẹ một chút nào?

Cố Vân Đông cười gượng hai tiếng: "Vậy, vậy làm sao bây giờ?"

Liễu Duy liền nhìn về phía Bành Trọng Phi, sắc mặt trắng bệch.

Nếu như nói bản vẽ kia bỗng nhiên hiện ra sau lưng hắn khả năng là do nha đầu thối này không biết sử dụng thủ đoạn gì để giả vờ giả vịt, thì bình hoa kia trùng hợp vỡ nát như vậy thật sự rất quỷ dị, ba người bọn họ đều đứng xa, không có gió, mặt đất cũng không bị chấn động, trừ phi có quỷ.

Liễu Duy nhịn không được sợ run cả người, hắn có chút hối hận ở lại nghe bát quái rồi, ông lão vẽ bản vẽ kia có thể xem hắn và Bành Trọng Phi là một nhóm không?

Trời đất chứng giám, hắn là người tốt.

Nghĩ vậy, Liễu Duy liền không nhịn được lui về sau một bước nhỏ.

Bành Trọng Phi lúc này tâm hoảng ý loạn, cũng không chú ý tới hắn, bước chân có chút chậm chạp lại run rẩy lại gần bình hoa.

Cố Vân Đông có chút nghiêng người, nhường đường cho hắn, thuận tiện lúc hắn không nhìn thấy, đem mũi tên đâm vào chân ngăn tủ rút ra, thu vào trong không gian.

Lúc nãy cô đã thừa dịp hai người không chú ý, đem cái nỏ nhắm ngay vào bình hoa mà bắn, góc độ vừa vặn bắn thủng bình hoa cắm vào chân tủ không dễ nhìn thấy.

Bình hoa vừa vỡ cô đã tới đây, cũng là vì che chắn tầm mắt hai người.

Rất tốt, rất hoàn mỹ, dọa chết bọn họ.

Bành Trọng Phi đến cùng cũng không dám đến quá gần chiếc bình hoa, ngừng lại cách đó hai ba bước.

Hắn dùng lực nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía Cố Vân Đông, nói ra: "Bản vẽ, bản vẽ ngươi lấy về, nhanh lấy về, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt ta."

Cố Vân Đông đứng dậy: "Bành thiếu gia yên tâm, ta..."

Nàng còn chưa nói hết câu, trong phòng chợt vang lên một giọng nói tang thương: "Tiểu tử to gan lớn mật! Nếu không cho ngươi chút trừng phạt, thực sự xem lão phu dễ bắt nạt sao."

"Ah..." Liễu Duy sợ hãi kêu lên một cái, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Không có người, một người cũng không có, cứ như vậy xuất hiện một câu.

Bờ môi Bành Trọng Phi không còn chút huyết sắc nào, nhìn về phía Cố Vân Đông, nàng cũng làm vẻ mặt không hiểu, còn như rất tức giận, chạy đến nơi phát ra âm thanh: "Ai ở đây giả thần giả quỷ? ? Đi ra."

Nàng xốc cái rèm lên, thuận tay đem bút ghi âm đặt ở trong rèm thu vào không gian.

Câu nói kia là lời thoại trong một bộ phim truyền hình nào đó, sau khi nàng cùng Thiệu Thanh Viễn tách ra, đã tìm một nơi để bí mật ghi lại.

"Không...không có ai ở đây." Cố Vân Đông quay đầu lại, giọng cũng đang run rẩy, nhìn Bành Trọng Phi một bộ muốn khóc: "Ta trước kia chưa từng gặp qua loại tình huống này ah, ta chỉ là xui xẻo một chút mà thôi, không dọa người như vậy, ta rất sợ."

Liễu Duy biểu thị, hắn cũng rất sợ, bây giờ có thể đi ngay không?

Vừa mới nghĩ đến, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, theo sát là tiếng gã sai vặt của Bành Trọng Phi: "Thiếu gia, không tốt rồi, Thôi di nương trượt chân rơi vào trong nước rồi."

"Cái gì?" Bành Trọng Phi nhanh chóng mở cửa: "Người thế nào rồi?"

"Người ngược lại đã được cứu lên, chỉ là chấn kinh không nhỏ."

"Vậy là tốt rồi." Bành Trọng Phi thở dài một hơi, trong đầu bắt đầu quanh quẩn giọng nói kia.

Trừng phạt, đúng rồi, nhất định là trừng phạt.

Hắn quay đầu sang chỗ khác, nhìn tờ bản vẽ bị Cố Vân Đông đặt ở trên mặt bàn, run rẩy lại thập phần thành kính mà xin lỗi: "Đại tiên, là tiểu tử không tốt, tiểu tử sai rồi, ta nhận lỗi. Ta đáng chết, ta vô liêm sỉ, ta không phải thứ gì tốt, làm chuyện xấu không có kết cục tốt."

Nói xong, hắn 'BA~ BA~' hai cái dùng sức đánh miệng mình.

"Đại tiên, ta cam đoan, về sau sẽ không tham lam bản vẽ này nữa, sẽ không phá hư. Hơn nữa chuyện này thật sự không phải lỗi của ta, đều là Thường Phú, cũng là hắn cho ta đấy, ta sẽ thu thập hắn."

Nói xong hắn nhìn về phía Cố Vân Đông: "Như vậy được rồi chứ?"

"Ta cũng không biết, ta trước kia xé bản vẽ chỉ xui xẻo một hồi, ngài lại còn tính toán đợi căn nhà kia dựng xong sẽ cho người tới đập phá, tình huống hình như so với ta còn nghiêm trọng hơn, cũng không biết ông ấy có chịu tiếp nhận lời xin lỗi của ngài không." Cố Vân Đông khó xử nói.

Nàng vừa mới nói xong, ngoài cửa lại truyền tới giọng nói kinh hoảng của gã sai vặt: "Thiếu gia, Hắc Lang, Hắc Lang bỗng nhiên miệng sùi bọt mép ngã xuống đất không dậy nổi rồi."

Hắc Lang là con chó sói Bành Trọng Phi nuôi, ngày bình thường đều ăn thịt sống còn tươi mới, bị nuôi ra rất hung tàn, không nói người ngoài, đến hạ nhân trong Bành phủ, cũng có không ít người bị nó cắn đến máu chảy đầm đìa đấy.

Bành Trọng Phi lại rất ưa thích, cảm thấy đây mới là bản tính của chó sói, ngày thường còn huấn luyện nó cắn xé vật còn sống, thậm chí kể cả người.

Hôm nay nó cứ không hiểu thấu như vậy mà...

Không đúng, làm sao có thể không hiểu thấu chứ?

Bành Trọng Phi lúc này trực tiếp quỳ trên mặt đất, bị dọa đến giọng nói run rẩy: "Đại tiên tha mạng, đại tiên tha mạng, là tiểu tử có mắt không nhìn thấy thái sơn, ta sai rồi, ngài cho ta một cơ hội, quay đầu lại ta sẽ sớm tối thắp ba cây hương cung phụng ngài, ta mua cho ngài lễ vật tốt nhất, như vậy, bạc ngài dựng nhà ta ra, ngài hãy tha cho ta lần này a."

Mắt Cố Vân Đông loé lên, ai nha, cuối cùng cũng nói đến trọng điểm rồi.

"Bành thiếu gia, ngài đừng như vậy, kỳ thật lão gia gia cũng không tệ lắm đâu, chỉ cần ngài thành tâm thành ý sám hối, ông ấy nhất định sẽ tha thứ cho ngài." Cố Vân Đông nói: "Kỳ thật cũng không cần ra bạc dựng nhà, bạc kia lão gia gia đã cho ta."

"Vậy không được, vậy không được, cho, phải cho. Như vậy, đại tiên đưa cho ngươi một trăm lượng bạc, ngươi có thể giữ lại cho đại tiên mua những vật khác, không phải còn thắp hương sớm tối sao? Ngươi mua loại hương tốt nhất. Căn nhà kia của đại tiên rất quan trọng, nhất định phải xây xong, một trăm lượng bạc không đủ, hai trăm lượng, ta cho hai trăm lượng."

Cố Vân Đông thật khó xử: "Như vậy cũng được sao? Ta đây không là đã chiếm tiện nghi của Bành thiếu gia ngài sao."

"Nói cái gì mà chiếm tiện nghi, ngươi cũng là vì đại tiên hao tâm tổn trí đấy, ta xuất tiền, ngươi xuất lực, thành ý của ta rất đủ."

Liễu Duy ở một bên nói gấp: "Ta cũng có thành ý, ta ra năm mươi lượng."

Chỉ mong đại tiên có thể thấy được sự thành tâm của hắn, không xem hắn và Bành Trọng Phi cùng một nhóm, làm hắn gặp chuyện không may.

Khoé miệng Cố Vân Đông co giật thoáng một phát, những công tử nhà giàu này thật đúng là phá gia chi tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play