Bành Trọng Phi cùng Liễu Duy không hiểu sao cảm thấy sống lưng mát lạnh: "Liên quan gì đến ba tờ bản vẽ kia?"
"Đương nhiên là có quan hệ, ta nói với các ngài, trên đường đi ta đã đụng phải một ông lão rất cổ quái." Cố Vân Đông biểu thị, cho cô một điểm tựa, cô có thể bịa ra một câu chuyện hoàn chỉnh: "Ông lão kia trước khi chết đem ba tờ bản vẽ kia cho ta, nói đây là tâm huyết cả đời của ông ta, lúc ấy ta còn nghĩ, chỉ ba bức vẽ này mà ông còn phải vẽ cả đời sao? Cũng quá vô dụng a."
"..." Ngươi nghĩ hơi nhiều đấy.
Cố Vân Đông đặc biệt biết tạo không khí chuyện xưa, giọng lúc cao lúc thấ: "Sau khi đem bản vẽ giao cho ta, nói chúng ta chọn một địa phương ở chân núi để ổn định cuộc sống, dựa theo bản vẽ dựng một căn nhà ngói gạch xanh lớn, sau đó giữ cho ông ta một gian phòng, mỗi ngày sáng tối thắp ba cây hương cung phụng ông ta."
"Lúc ấy ta đã nói, một không có tiền, hai không có năng lực, ba ngay cả mình cũng không chắc còn có thể sống được vài ngày nữa không, chỉ sợ không giúp được ông ta rồi. Không nghĩ tới ông lão kia lại móc ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng cho ta, nói đây là tiền dựng nhà, còn có thể phù hộ ta một đường bình an thuận buồm xuôi gió đến nơi an toàn. Nhưng ta phải làm được yêu cầu của ông ta, bằng không thì ta sẽ gặp chuyện không may, nghiêm trọng hơn là sẽ mất mạng."
"Đây không phải lừa đảo sao? Thần côn cũng không dám bịa chuyện như vậy đúng không, nếu ông ta thực sự có bản lĩnh lớn như vậy, sao còn không thoát khỏi sinh lão bệnh tử, ta mới không tin ông ta có bản lĩnh lớn như vậy đây này. Nhưng vì một trăm lượng ngân phiếu kia, sau khi ông ta chết ta vẫn giúp đỡ xử lý hậu sự. Về phần ba tờ bản vẽ kia, ta ngại cầm cũng thấy vướng víu, liền xé."
"Sau đó, chuyện kinh khủng đã xảy ra." Cố Vân Đông nói xong dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, trừng to mắt, biểu lộ hoảng sợ, làm hai người kia cũng phải nín thở theo.
Cố Vân Đông nói: "Sau khi xé bản vẽ, ta cũng không quan tâm nữa, kết quả đến buổi tối, chúng ta lấy chăn từ trong giỏ ra chuẩn bị nghỉ ngơi, vậy mà phát hiện ba tờ bản vẽ kia lại hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện ở trước mặt ta."
"Híz-khà-zzz..." Liễu Duy ngược lại hút một hơi khí lạnh: "Thật hay giả?"
"Đương nhiên là sự thật, lúc ấy ta cũng bị hù chết, giống như đã gặp quỷ, trong cơn hoảng loạn ta lại xé nét nó một lần nữa, nhưng trong nháy mắt, chúng lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh xuất hiện. Hơn nữa vào ban đêm, ta đi đường thì ngã sấp xuống, ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc, còn gặp đạo tặc muốn cướp của giết người, thiếu chút nữa đến mạng cũng không còn, giống như tất cả mọi chuyện bất hạnh đều xảy ra vào ngày hôm đó vậy."
Cố Vân Đông nói đến chuyện này, mặt tỏ vẻ trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Lúc ấy ta biết ông lão kia đã nói thật, không dám bất kính nữa, sẽ đem bản vẽ cất giữ thật tốt. Kết quả, ta thật sự mang theo mẹ cùng đệ đệ muội muội bình an sống sót, cho nên sau khi đến thôn Vĩnh Phúc, lập tức chọn một miếng đất dựa vào chân núi để dựng nhà."
"Thật không nghĩ đến, sáng nay nghe nói bản vẽ bị Bành thiếu gia lấy mất, ta lúc này liền sợ hãi a. Bành thiếu gia thế nhưng là thiếu gia của Bành gia giàu có nhất trong huyện chúng ta, chỉ vì ta mà xảy ra chuyện, ta đây không phải chịu tội đáng chết muôn lần sao? Ta liền nhanh chóng tới đây, chính là muốn khi chuyện còn chưa quá nghiêm trọng, nói rõ chuyện này với Bành thiếu gia."
Bành Trọng Phi cùng Liễu Duy giống như đang nghe sách trời vậy, cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng người thời nay đối với quỷ thần rất có lòng kính sợ đấy, đặc biệt là khi Cố Vân Đông kể lại quá đáng sợ, như thể chuyện như vậy thực sự đã xảy ra.
Nhưng, cũng không phải nàng nói cái gì thì chính là cái đó.
Bành Trọng Phi hừ lạnh: "Ngươi đừng bịa chuyện nữa, ai biết là thật hay giả?"
"Vậy cũng đơn giản, Bành thiếu gia nếu không tin, có thể lấy bản vẽ kia ra, xé một tờ nhìn xem, liệu có một tờ mới nguyên vẹn xuất hiện không."
Bành Trọng Phi nhíu mày, cắn răng một cái, thật sự lấy bản vẽ kia ra, sau đó ở trước mặt Liễu Duy cùng Cố Vân Đông, xoẹt...xoẹt... xé cái nát bấy.
Cố Vân Đông thấy thế, cúi thấp đầu cười nhẹ.
Những mảnh vụn rơi trên mặt đất, Bành Trọng Phi cùng Liễu Duy đều híp mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất, biểu lộ đặc biệt ngưng trọng, như muốn nhìn những mảnh vụn kia ở trước mặt bọn họ ghép thành một tờ bản vẽ một lần nữa.
Thế nhưng mà, cả buổi không có động tĩnh gì.
Bành Trọng Phi cười lạnh: "Quả nhiên ngươi nói dối, ngươi nghĩ kỹ xem bị bẻ gãy tay trước hay may miệng lại trước?"
Cố Vân Đông nhíu mày: "Không có khả năng ah, ta nhìn xem?"
Nói xong cô liền đi về phía hai người bọn họ, lúc đi đến sau lưng Bành Trọng Phi nhẹ nhàng đụng một cái, động tác kia chỉ trong nháy mắt, đừng nói Liễu Duy không thấy được, dù là bản thân Bành Trọng Phi căn bản cũng không chú ý tới.
Cố Vân Đông nhìn mảnh vụn trên mặt đất, lúc đối diện với ánh mắt âm trầm của Bành Trọng Phi liền run rẩy, bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì đó, vỗ tay một cái: "Ah, đúng rồi, ta nhớ ra rồi, lúc đầu ta xé nát bản vẽ, bản vẽ kia sẽ xuất hiện lại ở chỗ khác, bằng không thì chúng ta tìm trong phòng xem?"
Bành Trọng Phi bỗng nhiên quay người, đưa tay thiếu chút nữa đánh vào mặt nàng: "Còn muốn kéo dài thời gian đúng không? Ta..."
"Phanh" Hắn còn chưa nói hết đâu, Liễu Duy đứng ở bên cạnh hắn bỗng nhiên rút lui một bước dài, đụng phải ghế ngồi tròn rồi ngã lăn trên đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Bành Trọng Phi nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn hắn, đã thấy Liễu Duy mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm vào phía sau lưng hắn: “Bản vẽ, bản vẽ quả nhiên đã xuất hiện."
"Ở nơi nào?" Bành Trọng Phi hoảng hốt thoáng một phát, nhưng vẫn cố tự trấn định.
Liễu Duy liền chỉ chỉ hắn: "Chỗ ngươi, ở trên lưng ngươi."
Chuyện này cũng quá quỷ dị, Liễu Duy dùng sức xoa xoa mắt, một bộ không thể tin được.
"Không có khả năng." Bành Trọng Phi lắc đầu, tay vô thức duỗi ra sau, nhưng giữa chừng lại ngưng lại, nuốt một ngụm nước bọt hỏi: "Thật sự... Ở trên lưng ta?"
Liễu Duy dốc sức liều mạng gật đầu, Bành Trọng Phi lập tức cảm thấy trên người đổ mồ hôi lạnh.
Dừng một chút, nhắm mắt lại, vẫn với ra phía sau lưng đem bản vẽ kéo xuống.
Vừa nhìn thấy nội dung của bản vẽ, Bành Trọng Phi trừng mắt hung hăng hít vào một hơi khí lạnh, một tay lấy bản vẽ ném đi.
Cố Vân Đông nhanh tay lẹ mắt, trước khi bản vẽ kia rơi xuống đất vội vàng bắt lấy, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lập tức ngẩng đầu nhìn Bành Trọng Phi, nhỏ giọng nói: "Bành thiếu gia, ta không lừa ngươi a."
Bành Trọng Phi cách bản vẽ rất xa, trên mặt muốn rặn ra một nụ cười, nhưng không nổi.
Trong miệng nhịn không được lẩm bẩm nói: "Không có khả năng, chuyện này, đây nhất định là ngươi giở trò, không có khả năng."
Cố Vân Đông có lòng tốt nói: "Vậy, vậy bằng không ngươi lại xé một tờ khác?"
Lăn, nói ra chủ ý quỷ gì vậy?
Cố Vân Đông cẩn thận từng li từng tí đem tờ bản vẽ trong tay kia đặt ở trên mặt bàn, nhẹ nhàng vuốt phẳng, lập tức chắp tay trước ngực nhắm mắt lại niệm niệm: "Chớ trách, chớ trách, lão gia gia, Bành thiếu gia cũng không phải cố ý, ngươi cũng đừng trách hắn. Dù sao chuyện này cũng quá ly kỳ rồi, đừng nói Bành thiếu gia không tin, mặc kệ người phương nào cũng sẽ không tin đấy."
Bành Trọng Phi bị nàng làm sợ nổi da gà, cảm thấy như trong phòng thực sự có cái gì đó vậy.
May mà ở chỗ này còn có hai người, hắn cười khan hai tiếng: "Đúng đấy, việc này, việc này ai sẽ tin tưởng? Ta..."
"Phanh! !"
"BA~..."
Hắn còn chưa nói hết câu, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng vỡ vụn.
Ngoại trừ Cố Vân Đông, bất kể là Bành Trọng Phi hay Liễu Duy, đều cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sắc mặt lập tức thay đổi.