"Chính ngươi đi quá nhanh bỏ rơi ta lại phía sau bây giờ lại nói rồi hả?" Cố Vân Đông liếc xéo cô ta.
Nha hoàn này hình như rất có cảm giác về sự ưu việt, thấy cô ăn mặc bình thường không phải là người tầng lớp trên, liền thập phần ghét bỏ mà cùng cô kéo ra khoảng cách, chí ít phải hơn 10m.
"Ngươi." Nha hoàn tức giận chỉ tay về phía cô: "Quả nhiên đi ra từ nông thôn, không hiểu quy củ."
Cố Vân Đông quay đầu bước đi, nha hoàn kia càng tức đến khó thở, vội vàng chạy theo: "Ngươi đi đâu?"
"Cảnh Lan uyển." Cô đi ra chỉ là muốn tìm hiểu cấu tạo của Bành phủ thuận tiện làm chút chuyện mờ ám, hiện tại không cần nữa.
Lần này cô ngược lại bước đi nhanh hơn, bỏ xa nha hoàn đang hổn hển chạy theo phía xa kia.
Lúc Cố Vân Đông đến bên ngoài Cảnh Lan uyển, Thường Phú đang sốt ruột chờ cô trở lại: "Ngươi đây rồi, Bành thiếu gia cho chúng ta vào rồi, nhanh, nhanh đi theo ta."
Hắn vội vã muốn Cố Vân Đông nhanh chóng cầm lại bản vẽ, đem giải dược cho hắn.
"Vị Liễu thiếu gia kia đi rồi hả?"
Thường Phú lắc đầu: "Người đó chưa đi."
Cố Vân Đông liền gật đầu, đi theo gã sai vặt đằng trước vào bên trong.
Cảnh Lan uyển có chút lớn, vị công tử phòng lớn này ở Bành gia xem ra còn rất có địa vị đấy.
Sau khi Cố Vân Đông vào cửa, Bành Trọng Phi cùng Liễu Duy đang tại bình phẩm một bức họa, hình như cũng không có chuyện quan trọng gì.
Những công tử thế gia này phải đều rảnh rỗi như vậy không? Thực tế đây là bức họa một mỹ nữ, tuy nhiên rất trừu tượng.
Gã sai vặt đi đến bên người Bành Trọng Phi nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, Thường Phú đến rồi."
Bành Trọng Phi lúc này mới ngẩng đầu, có chút bất mãn, phất phất tay nói với Thường Phú: "Chuyện gì? Còn vô cùng lo lắng như vậy, không biết ta đang nói chuyện với Liễu thiếu gia sao?"
Trong lòng Thường Phú kêu khổ, hắn cũng không muốn ah, nhưng nha đầu họ Cố này quá độc ác.
Hắn chỉ có thể rặn ra nụ cười, nịnh nọt nói: "Bành thiếu gia, là ta không tốt, ta trước cho bồi tội cho ngài, ta..."
"Được rồi nhanh nói đi, nói xong thì lăn." Bành Trọng Phi không kiên nhẫn phất phất tay, chỉ là ánh mắt nhìn Thường Phú lại mang theo cảnh cáo… đang ở trước mặt Liễu Duy, tốt nhất không nên nói lung tung.
Lúc nãy cũng là Liễu Duy nói để cho Thường Phú vào, nếu không hắn ta cũng không muốn phản ứng với hắn.
Thường Phú thưa dạ đáp lời, lui về sau một bước, nói ra: "Bành thiếu gia, đây là Cố cô nương, chính nàng tìm ngài."
"Ngươi..." Bành Trọng Phi trừng mắt nhìn hắn, tiểu tử này cũng dám tự tiện chủ trương mang người ngoài đến gặp hắn sao.
Cố Vân Đông lúc này tiến lên một bước, có chút chắp tay, thấp cúi thấp đầu nói: "Bành thiếu gia, chuyện quá khẩn cấp, ta mới nhờ Thường Phú dẫn ta tới."
"Ngươi ở đâu ra? Cút nhanh lên, không phải ai cũng dám lượn lờ xung quanh bổn thiếu gia, một nữ nhân không ngực không mông như người bổn thiếu gia chướng mắt." Bành Trọng Phi thường gặp chuyện này, đến hỏi cũng không cần hỏi, chỉ muốn đuổi đi.
Khoé miệng Cố Vân Đông co giật thoáng một phát, còn tự đề cao mình như vậy, ai vừa ý ngươi hả?
"Ta tới để cứu mạng Bành thiếu gia đấy." Cố Vân Đông ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn hắn.
Bành Trọng Phi sửng sốt một chút, lúc này mới cẩn thận nhìn cô.
Nữ nhân này tuy trước sau đều thường thường, ăn mặc cũng rất quê mùa, nhưng mặt vẫn khá xinh đẹp đấy, chỉ là tuổi còn nhỏ một chút.
Hừ, Bành Trọng Phi biểu thị, vẫn thích loại có ngực có mông đấy. Bất quá nể mặt nàng ta lớn lên coi như xinh đẹp, có thể nghe nàng ta nói vài lời a.
"Tới cứu mạng ta?" Bành Trọng Phi cười nhạo một tiếng: "Chỉ bằng ngươi? Ta sao không biết mình sắp mất mạng?"
Cố Vân Đông tiến lên một bước: "Bành thiếu gia còn chưa biết ta, ta trước hết tự giới Thiệu Âmột chút. Ta tên là Cố Vân Đông, là chủ nhân của ba tờ bản vẽ ngày hôm qua Bành thiếu gia lấy được kia."
Sắc mặt Bành Trọng Phi nhanh chóng biến đổi, bỗng nhiên ngồi thẳng người: "Cút ra ngoài, ba tờ bản vẽ nào, bản vẽ kia là của Bành gia chúng ta đấy, ngươi tự tiện trộm đi không nói, hiện tại còn muốn vừa ăn cướp vừa la làng. Như thế nào, thực sự xem Bành Trọng Phi ta là người rộng lượng? Người tới, đem nàng ta kéo đi ra ngoài cho ta, gãy tay nàng ta."
Gã sai vặt ngoài cửa lập tức chạy vào, muốn tới kéo cô.
Thường Phú ở một bên lo lắng muốn chết, một mặt sợ Bành Trọng Phi trách hắn, một mặt lại sợ Cố Vân Đông bị giết chết chính mình không có giải dược.
Cố Vân Đông một chút cũng không nóng nảy, gã sai vặt tới cô liền trốn, vừa trốn còn vừa sốt ruột mà hét: "Bành thiếu gia, ngài có thể gãy tay ta, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngài biết, ba tờ bản vẽ kia rất cổ quái. Quay đầu lại nếu ngài chết rồi, vậy chuyện này không liên quan đến ta."
Cổ quái? Bành Trọng Phi sững sờ, một bên Liễu Duy cũng nói: "Bành huynh, ta thấy nàng ta nói rất chắc chắn, hình như có chuyện như vậy đấy, nếu không chúng ta nghe một chút trong này có cái gì cổ quái? Vạn nhất nàng ta nói sự thật, vậy ngươi..."
Bành Trọng Phi ngón tay giật mạnh, phất phất tay để gã sai vặt dừng tay, lập tức âm trầm mà trừng mắt với Cố Vân Đông: "Tốt, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi không thể nói ra nguyên do, ta chẳng những đánh gãy tay của ngươi, mà cái miệng của người cũng phải may lại."
Cố Vân Đông thở hổn hển, ngồi ở một bên rót cho mình chén nước uống.
"Bành thiếu gia ngài nghe xong sẽ biết chuyện gì đã xảy ra rồi." Nói xong cô nhìn xung quanh một chút, bộ dạng rất thần bí.
Bành Trọng Phi hiểu rõ, cho Thường Phú cùng gã sai vặt kia đi ra ngoài, cuối cùng nhìn về phía Liễu Duy.
Tên này lại nghiêm trang: "Ta đến làm chứng, nếu nha đầu này nói hươu nói vượn, ta nhất định đứng về phía ngươi."
Khoé miệng Bành Trọng Phi co rút, cũng biết không thể đuổi hắn đi, chuyện bản vẽ cho dù hắn biết cũng không quan hệ nhiều lắm, chẳng lẽ hắn còn vì một nhà đầu ở nông thôn mà bênh vực kẻ yếu?
Liễu gia cũng không phải gặp chuyện bất bình liền muốn quản người.
Liễu Duy thấy hắn không nói, còn thập phần tri kỷ đi lên đóng cửa, lúc này mới ngồi xuống nói ra: "Cô nương ngươi nói, cái gì cổ quái."
"Bành thiếu gia ngài có biết lai lịch của ta không?" Cố Vân Đông hỏi.
Bành Trọng Phi nhẹ gật đầu, cũng bởi vì biết rõ nàng ta không có bối cảnh, hắn mới thoái mái cầm bản vẽ.
Cố Vân Đông nói: "Bành thiếu gia chẳng lẽ không thấy kỳ lạ sao? Ta là lưu dân, trên đường chạy nạn còn mang theo mẹ cùng đệ đệ muội muội, nhưng cuối cùng chẳng những bình an vô sự đến thôn Vĩnh Phúc, còn có thể sử dụng một trăm lượng bạc dựng căn nhà lớn như vậy. Ngài ngẫm lại xem, trong hàng ngàn hàng vạn lưu dân, ai có thể làm được?"
Cô vừa nói như vậy, chẳng những Bành Trọng Phi sững sờ, mà ngay cả Liễu Duy cũng có chút kinh ngạc.
Chỉ là nghĩ đến những gì ngày hôm qua hắn nhìn được nghe được, liền không nhịn được nói: "Không phải là vì ngươi hung ác sao?"
"Ai nha, đây chẳng qua là lừa dối những người trong thôn cái gì cũng không hiểu, không có kiến thức sao, phàm là người có chút đầu óc đều sẽ không tin tưởng một nha đầu mười ba tuổi chỉ bằng hung ác mà có thể làm được đến loại tình trạng này đấy. Trên đường bao nhiêu đạo tặc lưu dân, một mình ta hung ác thì có thể đối phó với mười mấy người sao?"
Liễu Duy, "..." Hắn đã tin tưởng ah, hắn là người không có đầu óc sao?
Hắn có chút không cam lòng, hừ lạnh một tiếng: "Vậy ngươi nói xem, ngươi làm sao làm được?"
"Bởi vì." Cố Vân Đông bỗng nhiên hạ thấp giọng, vẻ mặt thần bí nói: "Ba tờ bản vẽ kia."