Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian

Chương 57: Kéo Vào Trong Phòng


1 tuần

trướctiếp

"Cái gì, cái gì là Mạch Lệ Tố?" Thường Phú có loại dự cảm rất không tốt.

Một loại đồ ăn vặt mà thôi, Cố Vân Đông khẽ cười: "Ah, chính là một loại độc dược, đại khái là trong hai canh giờ không có giải dược, sẽ toàn thân co rút, da mặt run rẩy, mắt miệng méo lệch, tóc rụng sạch, sau đó lại cười lớn đến chết đi."

Vương thị nghe xong sắc mặt lúc này đã trở nên trắng bệch, nhào lên muốn đánh cô, bị Phùng Đại Năng ngăn cản.

"Ngươi cái đồ tiện nhân, tuổi còn nhỏ đã ác độc như vậy, ta đánh chết ngươi, đem ngươi bán cho..."

Cố Vân Đông hừ lạnh: "Nếu bà tiếp tục mắng, nếu như muốn để Thường Phú trúng độc mà chết..., ta sẽ thanh toàn cho bà."

"Ngươi, ngươi lừa ta. Giữa ban ngày ban mặt ngươi dám giết người sao, ngươi cũng trốn không thoát." Thường Phú mới không tin, hắn cũng chưa từng nghe qua.

Nhưng hắn vẫn vô thức móc họng mình, dốc sức liều mạng muốn đem Mạch Lệ Tố vừa nuốt xuống nhổ ra.

Nhưng đâu thể nhả được nữa, hắn lập tức nổi giận với Vương thị: "Ngươi mụ vợ ngu xuẩn kia, còn không đi rót nước cho ta?"

Vương thị cái gì cũng chẳng quan tâm rồi, đến phòng bếp múc một gáo nước lớn cho Thường Phú.

Cố Vân Đông đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ cho bọn hắn giày vò, đợi đến lúc không giày vò nổi rồi, cô mới nhìn đôi mắt rưng rưng của hai người: "Nếu như các ngươi không tin, vậy thì cứ chờ hai canh giờ a, ta không sao cả. Ah, đúng rồi, nếu như các ngươi không tin, có thể đi tìm đại phu nhìn xem, có phải thật sự sắp chết không, chúng ta trở về thôn trước."

Nói xong cô quay đầu liền đi, Phùng Đại Năng có chút không hiểu mục đích của cô, thấy vậy liền đi theo.

Thường Phú liền kêu to: "Đợi, chờ một chút." Hắn che yết hầu, thất tha thất thểu chạy đến trước mặt cô, trừng mắt hỏi: "Ngươi, ngươi đến cùng muốn thế nào?"

Nếu như đúng như lời con nhóc này nói, đi tìm đại phu xem bệnh, vậy hắn còn phải đi hai canh giờ đến thôn Vinh Phúc tìm nó lấy thuốc giải, lúc ấy hắn cũng chết rồi.

Cố Vân Đông biết hắn sợ chết, lúc này nhíu mày nói: "Đơn giản, ta muốn ngươi dẫn ta đi Bành phủ tìm Bành Trọng Phi."

Đầu Thường Phú lắc như trống bỏi: "Không có khả năng, ta mang ngươi đi, Bành thiếu gia sẽ đánh chết ta."

"Vậy thì không có thương lượng, gặp lại."

"Đợi, đợi một chút." Thường Phú hung tợn nói: "Ta suy nghĩ lại đã."

"Được a, chậm rãi cân nhắc a, ngươi có lẽ cũng biết ta đi Bành phủ là vì muốn lấy lại đồ của mình. Tóm lại, trước khi ta lấy lại được đồ sẽ không cho ngươi giải dược đấy, chính ngươi xem thời gian ah."

Sắc mặt Thường Phú đại biến, cái gì cũng không quan tâm nữa: "Hiện tại liền đi, ta lập tức mang ngươi đi."

Cố Vân Đông cười, cô nói Phùng Đại Năng ở chỗ này đợi cô. Phùng Đại Năng ngược lại muốn cùng đi, bị Cố Vân Đông nói một câu “Thúc sẽ liên lụy cháu” làm cho đứng lại ngay tại chỗ.

Cố Vân Đông để ông theo tới thị trấn, chủ yếu là mang cô đến nhà Thường Phú.

Đi Bành phủ chỉ còn lại Thường Phú cùng Cố Vân Đông, Thường Phú một chút cũng không dám trì hoãn, tìm đường gần nhất mà đến Bành phủ.

Hắn hôm qua vừa tới, Bành Trọng Phi đối với hắn còn rất ôn hoà, bởi vậy hôm nay lúc hắn nói muốn tìm Bành thiếu gia có việc gấp, người gác cổng liền không ngăn hắn lại.

Chỉ là lúc đến Cảnh Lan uyển, chỗ ở của Bành Trọng Phi, gã sai vặt ở cửa ra vào lại cản lại: "Đại thiếu gia đang cùng Liễu thiếu gia nói chuyện, các ngươi chờ ở tại đây."

Thường Phú lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể trông mong Liễu Duy sớm chút đi ra.

Cố Vân Đông lại còn có tâm tư đi dò xét Bành phủ to như vậy.

Một lát sau, cô liền lấy cớ muốn đi nhà xí.

Gã sai vặt canh cổng nhìn cô một cái, tìm nha hoàn đưa cô đi.

Cố Vân Đông liền đi sau lưng cô ta, chậm rãi mà đi, không nghĩ tới vừa rẽ vào một khúc cua, đột nhiên một bàn tay duỗi ra từ bên hông, lôi cô vào trong một gian phòng.

Sắc mặt Cố Vân Đông biến đổi, một khuỷu tay đánh về phía sau.

"Là ta." Sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc, thuận tiện chặn khuỷu tay của cô lại.

Cố Vân Đông hơi sững sờ, quay đầu liền thấy khuôn mặt không có biểu lộ gì của Thiệu Thanh Viễn, cô kinh ngạc: "Sao ngươi lại ở đây?"

Thiệu Thanh Viễn thấy nàng không ý thức được mình còn ở trong ngực hắn, liền giả bộ cái gì cũng không biết, chỉ là giảm thấp âm thanh nhẹ nói: "Ta cùng Liễu thiếu gia đến."

"Liễu thiếu gia? Là người đang cùng Bành Trọng Phi nói chuyện phiếm kia? Ngươi biết sao?"

"Cũng không phải quá quen thuộc, hắn chính là vị thiếu gia nhà giàu lần trước mua lợn rừng của chúng ta, cũng người là ngày hôm qua nói mình là bạn của thiếu gia nhà huyện lệnh,Liễu Duy. Hắn muốn ta dẫn hắn lên núi, cho một trăm lượng bạc." Dừng một chút, Thiệu Thanh Viễn tiếp tục nói: "Ta nghe nói ngươi đến Bành phủ tìm Bành Trọng Phi, vừa vặn Liễu thiếu gia cũng tới, ta liền sang đây xem xem."

Cố Vân Đông trừng mắt nhìn: "Ngươi là tới giúp ta sao?"

Thiệu Thanh Viễn trầm mặc nửa ngày: "Lúc sáng ta lên núi bắt được hai con gà rừng, buổi tối muốn ăn gà hấp muối."

Cố Vân Đông, "..."

"Vì chút miếng ăn, ngươi cũng đủ liều lĩnh."

Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Chưa từng ăn qua, nghe nói ăn rất ngon."

Đứa nhỏ đáng thương, Cố Vân Đông mặc dù cũng là cô nhi, nhưng khi còn bé ở cô nhi viện cô cũng nếm qua thứ tốt của những người thiện tâm đưa tới đấy.

"Ngươi định lấy lại đồ của mình như thế nào?" Thiệu Thanh Viễn nhìn ánh mắt thương hại của cô mà cuống lên, có loại dục vọng muốn đổi một cái cớ khác, hắn lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ biến khéo thành vụng, vội vàng thay đổi chủ đề.

Cố Vân Đông nghe được vấn đề của hắn, mới đột nhiên kịp phản ứng, cô bên này còn có chuyện quan trọng chưa xử lý đây này. Lúc này cũng mới phát hiện hai người vậy mà cách nhau gần như vậy, lui về sau một chút, mới lên tiếng,

"Còn có thể tính thế nào? Đương nhiên là đem Bành Trọng Phi kia đánh một chầu để cho hắn đưa đồ cho ta."

Thiệu Thanh Viễn, "..."

Cố Vân Đông thấy hắn muốn nói cái gì lại không biết nên nói như thế nào, liền vui vẻ: "Ha ha, ngươi thực tin ah, ta lại không phải người ngu."

Hơn nữa cầm lại bản vẽ cũng không phải là mục đích chủ yếu, không có hai tờ bản vẽ này, cô còn có thể vẽ lại tốt hơn đấy.

Nhưng dù nhà xây xong rồi, Bành Trọng Phi vẫn có thể tìm người đến đập phá.

Đánh người... Đây là hạ sách.

"Nghiêm chỉnh mà nói, ngươi giúp ta một chuyện, buổi tối ta chẳng những làm gà hấp muối cho ngươi, còn làm thêm món gà cay, như thế nào?"

Thiệu Thanh Viễn cảm thấy lời này có chút quen tai, nghĩ một chút liền nhớ tới, chính mình trước đó hình như đã dụ dỗ Liễu Duy giống như như vậy đấy.

"Như thế nào? Giúp hay không giúp? Yên tâm, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi." Cố Vân Đông nói.

Giọng Thiệu Thanh Viễn trở nên đặc biệt thấp: "Được."

Bất luận làm cái gì hắn đều giúp.

Cố Vân Đông liền cười, lúc này mới cúi đầu xuống nói với hắn kế hoạch của mình: "Lát nữa ta đi ra ngoài, gặp Bành Trọng Phi, ngươi cứ... Như vậy như vậy, đã hiểu chưa?"

"Rồi."

Cố Vân Đông vỗ vỗ vai của hắn: "Chính mình cẩn thận một chút, nếu có nguy hiểm, lập tức rút lui."

"Được."

"Vậy hẹn gặp lại."

Cố Vân Đông liền cẩn thận rời khỏi phòng, đi ra ngoài một đoạn đường, liền gặp được nha hoàn kia đang tìm cô khắp nơi.

Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, nha hoàn kia liền quay đầu lại, tới gần liền mắng cô: "Ngươi làm gì vậy, ai cho ngươi đi loạn đấy, có biết đây là chỗ nào không? Nếu đụng vào thiếu phu nhân ngươi chịu trách nhiệm được sao?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp