Thiệu Thanh Viễn trực tiếp nói với xa phu: "Đi thị trấn."
"Sao lại đi thị trấn? Đến thôn Vĩnh Phúc các ngươi ah, ta tới tìm ngươi chính là muốn ngươi dẫn ta lên núi đi săn đấy. Ta cho ngươi một trăm lượng bạc, ngươi dẫn ta đi săn hươu con thế nào?" Liễu Duy hào hứng bừng bừng, muốn gọi xa phu quay đầu.
Thiệu Thanh Viễn lại nhìn chằm chằm hắn, lập lại một lần: "Đi thị trấn." Có chuyện cầu ở hắn thì phải nghe hắn đấy, bằng không thì hắn đem người đạp xuống dưới, trực tiếp đoạt xe rồi.
Liễu Duy bị hắn nhìn khẽ run rẩy, cười khan một tiếng: "Nghe lời ngươi, nghe lời ngươi, thấy ngươi đi thị trấn cũng là có việc gấp, ta là người lấy chuyện giúp người làm việc vui, sẽ đưa ngươi đi. Nhưng phải nói trước, chờ ngươi xong việc rồi, ngươi phải mang ta săn hươu con đấy. Ngày hôm qua ta đã tới thôn các ngươi, vốn là muốn tìm ngươi đấy, nhưng chưa kịp gặp đã có việc phải về trước."
Liễu Duy biết Thiệu Thanh Viễn, vì con lợn rừng lần trước của Thiệu Thanh Viễn đã bán cho hắn. Người này ra tay hào phóng, trực tiếp trả năm mươi lượng bạc.
Con lợn rừng kia rất lớn, Liễu Duy lúc ấy đã rất bội phục Thiệu Thanh Viễn, nhưng sau khi nhân được bạc, thừa dịp hắn không chú ý đã đi mất, hắn cũng không kịp hỏi địa chỉ cùng danh tính.
Lần này hắn muốn săn hươu con tặng người ta, là có chỗ trọng dụng đấy. Lúc ấy thoáng cái liền nghĩ đến Thiệu Thanh Viễn, chỉ là không có thông tin của người ta.
Ngay khi hắn suy nghĩ có nên đổi một thợ săn khác mang mình lên núi không, lại đụng phải Trần Vũ Lan.
Phương thị cùng Trần Vũ Lan đi tham gia tiệc cưới của cháu trai bà ta, cháu bà ra lấy thê tử lại đúng là nha hoàn nhị đẳng bên người mẫu thân Liễu Duy, lớn tuổi được thả ra đã coi trọng cháu trai bà ta.
Nha hoàn kia ngày hôm sau sau khi kết hôn, đã tới Liễu gia dập đầu thỉnh an mẫu thân hắn, xem như một thời chủ tớ mà đến thỉnh an, có lẽ cũng là vì muốn nói cho Phương gia biết, nàng ta trước kia ở nhà chủ được sủng ái có chỗ dựa, không phải là đứa con dâu có thể tùy tiện giày vò bắt nạt.
Lúc ấy Trần Vũ Lan muốn cùng đi, nói muốn tiếp xúc với các mặt của xã hội, lại khoa trương người chị dâu xuất thân nha hoàn này, hơn nữa trưởng bối một bên khuyên nhủ, nha hoàn kia không có biện pháp, chỉ có thể mang theo Trần Vũ Lan cùng đến Liễu gia.
Liễu Duy lúc ấy đang cùng mẫu thân nói chuyện, nói đến chuyện hai ngày trước vừa mua được con lợn rừng.
Trần Vũ Lan nghe xong, lợn rừng ah, nàng ta nhớ rõ trước khi nàng ta cùng mẫu thân đi nhà bà ngoại, vừa vặn nghe được người trong thôn nói sói con săn được lợn rừng, muốn đưa đến trong huyện thành bán
Đáng tiếc lúc ấy nàng ta cùng mẫu thân đều vội vàng đi, không có thời gian nhìn.
Hôm nay nghe Liễu Duy vừa nói như vậy, thời gian trùng khớp, bộ dạng tuổi tác cũng giống, có thể không phải là Thiệu Thanh Viễn sao?
Lúc ấy trong lòng Trần Vũ Lan liền kích động không thôi, tìm một cơ hội liền xấu hổ nói cho Liễu Duy, thợ săn kia ở trong thôn các nàng đấy.
Liễu Duy nghe xong lập tức biểu thị để cho nàng ta dẫn đường, đến thôn tìm Thiệu Thanh Viễn.
Cho nên, lúc trước Cố Vân Đông mới có thể thấy Liễu Duy cùng hai mẹ con Phương thị đứng cùng nhau.
Chỉ là không nghĩ tới, hôm qua Liễu Duy vừa đến thôn Vĩnh Phúc đã xem một tràng náo nhiệt, còn chưa tìm được Thiệu Thanh Viễn đã bị gã sai vặt tìm tới, nói trong nhà có việc gấp, hắn phải nhanh đi về.
Liễu Duy chỉ có thể tiếc nuối nói ngày khác lại đến, ai ngờ hôm nay trên đường đến đó đã đụng phải Thiệu Thanh Viễn.
Thật tốt quá, như vậy con hươu con của hắn có thể bắt được rồi.
Từ trong sâu thẳm, Liễu Duy cảm thấy Thiệu Thanh Viễn là người có năng lực đấy, hắn biết, Thiệu Thanh Viễn không chỉ bán một đầu lợn rừng.
Liễu Duy nghĩ vậy trong lòng cảm thấy thật hoàn mỹ, ông trời cũng đang giúp hắn, hắn lại xác nhận một lần: "Sau khi ngươi xử lý xong chuyện trong thị trấn rồi, có thể dẫn ta lên núi đi chứ? Ta phải tự mình đi đấy, sẽ mang chứ ?"
Thiệu Thanh Viễn cau mày, người này quá phiền.
Chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn quay đầu lại, hỏi: "Ngươi biết Bành Trọng Phi không?"
Liễu Duy sửng sốt một chút, Bành Trọng Phi ah, hắn đương nhiên biết.
Hắn vỗ bả vai Thiệu Thanh Viễn ha ha cười: "Biết biết, hai ngày trước còn cùng nhau uống rượu đây này." Xong còn đi dạo thanh lâu nữa, nhưng chuyện này không thể nói.
"Vậy thì tốt, ngươi dẫn ta tiến Bành gia."
Nụ cười trên mặt Liễu Duy lập tức cứng đờ, tay đặt ở trên bả vai hắn cũng tụt xuống dưới, khô khan hỏi: "Ngươi đi thị trấn, chính là vì đến Bành gia sao? Ngươi cùng cái kia, Bành Trọng Phi. . . Có cừu oán?"
"Không có thù."
Liễu Duy liền thở phào một hơi: "Vậy ngươi đi Bành gia làm cái gì?"
"Nếu người dẫn ta vào, ta chẳng những mang ngươi lên núi săn hươu con, còn thêm một con hổ nữa." Thiệu Thanh Viễn nói, chỉ chốc lát, lại bỏ thêm một câu: "Yên tâm, ta không giết người không phóng hỏa, sẽ không liên lụy đến ngươi."
Lúc Liễu Duy nghe thấy con hổ mắt đã sáng lên, hắn lập tức động tâm.
Hơn nữa quan hệ giữa hắn và Bành Trọng Phi cũng bình thường thôi, ai không có mấy đứa bạn xấu nha. Huống hồ, chỉ là đưa người vào, đến lúc đó nếu thực sự xảy ra chuyện, hắn không thừa nhận thì sao, Bành gia cũng không dám làm gì hắn, Liễu gia bọn hắn chỉ là ít xuất hiện mà thôi, cũng không phải không có chỗ dựa.
Dân chúng bình thường không biết, hắn chẳng lẽ còn không biết sao? Cái vị Bành gia ở kinh thành làm quan kia, cũng chỉ là quan ngũ phẩm, ở kinh thành cũng phải cụp cái đuôi lại mà đối nhân xử thế đấy.
Hơn nữa a, đã có hươu cùng hổ, đưa cho người ta, hắn khả năng lại có thể có thêm nhiều chỗ dựa.
Liễu Duy suy nghĩ, một lúc lâu sau liền gật đầu một cái: "Được."
Gã sai vặt liền kéo hắn, thiếu gia, quay đầu lại nếu xảy ra chuyện ngươi sẽ bị lão gia đánh chết đấy? Lão gia thế nhưng đã nói mấy ngày này đừng gây chuyện đấy.
Liễu Duy trừng mắt liếc hắn một cái, lại cười tủm tỉm nhìn Thiệu Thanh Viễn: "Đã nói rồi đấy, săn hổ cũng phải mang ta theo."
Mặt gã sai vặt đã bị dọa trắng bệch rồi, thiếu gia ngươi gần đây có chút tung bay rồi ah.
Thiệu Thanh Viễn nhưng chỉ gật đầu, "Ừ" một tiếng rồi không nói gì nữa. Dù sao lên núi lại để cho hắn trốn trên tàng cây, miễn cho vướng chân vướng tay.
Liễu Duy cao hứng phân phó xa phu tăng thêm tốc độ, hắn thấy Thiệu Thanh Viễn hình như rất gấp gáp.
Dọc theo con đường này Thiệu Thanh Viễn cũng không nói chuyện, không để ý Liễu Duy muốn nói chuyện, vén rèm xe nhìn ngoài đường.
Vốn cho là Cố Vân Đông cùng Phùng Đại Năng đi đường sẽ chậm, hắn ngồi xe ngựa có thể vượt qua.
Không nghĩ tới đến cửa thành rồi, cũng không thấy bóng dáng hai người kia.
Lông mày Thiệu Thanh Viễn lập tức nhíu lại, bọn họ chẳng lẽ đã đến Bành gia? Hắn nhanh nói Liễu Duy vào.
Cố Vân Đông không đi Bành gia, Thiệu Thanh Viễn có thể tìm được xe ngựa, cô lại càng không ủy khuất chính mình, trên đường đụng phải một cỗ xe la, nói mấy câu để cho người ta đưa bọn họ một đường chạy tới thị trấn. . . Thường gia.
Phùng Đại Năng đi đập đập cửa, mở cửa chính là vợ Thường Phú, Vương thị, nhìn thấy bọn hắn, lập tức muốn đóng lại, đã bị Cố Vân Đông đẩy ra.
Vương thị lúc này muốn hô to, Cố Vân Đông cười lạnh một tiếng, cao giọng hỏi: "Tên trộm Thường Phú kia đâu rồi?"
Vương thị chột dạ, vô thức đi ra cửa xem, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh có người thò đầu ra, bà ta không nói hai lời lập tức đóng cửa lại, phục hồi tinh thần: "Ngươi ai ah, tới nhà của ta ồn ào cái gì?"
Cố Vân Đông cũng không thèm nói lý, trực tiếp vào cửa.
Chỉ thấy Thường Phú đang vui vẻ uống rượu ăn sáng, hôm qua Bành thiếu gia thế nhưng đã thưởng hắn hai mươi lượng bạc đây này.
Cố Vân Đông một tay nắm lấy người kéo lên, Thường Phú cau mày trừng mắt cô: "Làm gì vậy? Ngươi dã nha đầu đến từ chỗ nào, ta có thể. . ."
Nói còn chưa dứt lời, Cố Vân Đông liền ném thứ gì đó vào trong miệng hắn, lại dùng sức mà đóng miệng của hắn lại, đánh một cái: "Nuốt xuống."
Thường Phú liền nuốt xuống rồi, lập tức mở to hai mắt nhìn: "Ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì?"
"Mạch Lệ Tố."