Cố Đại Hà tiến lại gần nhìn, phát hiện trong đó có một khối bạc vụn rất quen mắt, lại nhìn kỹ thì lập tức nhận ra.

Đây không phải là của hắn ta sao? Hắn nhớ rõ lúc trở về đổi đồng tiền, người ta đổi bạc vụn chính là hình dạng này. Lúc đó hắn còn nói đùa bạc vụn này xoắn cũng quá đặc biệt, hai lỗ hổng còn có chút đối xứng.

Cố Đại Hà xông lên đánh Cố Đại Hồ ngay tại chỗ, mắng hắn là trộm, muốn đưa hắn đi quan. Mắng nương tử hắn là hung thủ, muốn sát hại Cổ thị.

Người của hai phòng lại đánh nhau, lúc này ngay cả hài tử cũng ra trận.

Cố lão đầu kêu đến khàn giọng, căn bản không ai nghe ông ta. Triệu thị càng khóc trời kêu đất, trong phòng bà ta có rất nhiều thứ đều bị đập nát.

Ngày thứ tư, A Cẩu A Trư lại đến, sau đó nhà cũ Cố gia lại tiếp tục xảy ra chuyện.

Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngày thứ bảy...

Đến ngày thứ tám, hai phòng Cố gia đã đến mức nước sôi lửa bỏng.

Dân làng thôn Cố Gia mỗi ngày đều giống như xem náo nhiệt, Cố Cương ngược lại muốn quản, nhưng ông ta phát hiện gần đây Cố Vạn Bảo luôn gây khó dễ với mình, hai người cãi nhau nhiều lần, hắn thậm chí còn nói ra lời ác độc không muốn thành thân nữa.

Lời đồn còn bởi vậy mà truyền đến tai thông gia tương lai, chuyện nhà Cố Cương cũng sứt đầu mẻ trán, làm sao còn có thời gian chú ý tình huống của Cố gia.

Đợi đến khi ông ta phục hồi tinh thần, nhà cũ Cố gia đã hoàn toàn xảy ra chuyện.

Nghe nói Cổ Mai Tử trong khoảng thời gian này bị kích thích quá nhiều, chủ yếu là bọn họ cùng tam phòng đấu, lần lượt đều rơi vào thế hạ phong.

Hai vợ chồng phòng ba đều am hiểu âm thầm hãm hại người, không nghĩ tới giá trị vũ lực của bọn họ cũng mạnh như vậy, cùng bọn họ đánh nhau cũng là nhị phòng bọn họ thua.

Ngày đó Cổ Mai Tử nhìn thấy nữ nhi lớn của tam phòng, một cỗ tức giận liền dâng lên. Nghĩ đến Tiên Nhi của nàng ta đến nay sinh tử không rõ, làm trâu làm ngựa cho người ta, dựa vào cái gì nữ nhi tam phòng lại có thể ở nhà hưởng phúc?

Lúc ấy ánh mắt nàng ta đỏ như máu, trực tiếp đem nha đầu mười hai tuổi kia bịt miệng bỏ vào trong bao tải, mang lên huyện thành.

Trên đường có người thấy nàng ta không thích hợp lắm, lại thấy Thường thị ở bên kia tìm người, đại khái đoán được, liền nói với Thường thị một chút.

Thường thị vội vàng hoảng hốt chạy tới huyện thành, vừa lúc nhìn thấy Cổ thị định đem nữ nhi của mình bán vào trong thanh lâu.

Mắt nàng ta muốn nứt ra, đi lên liền đánh nhau.

Cổ thị quả thật đánh không lại nàng ta, nhưng Thường thị muốn che chở nữ nhi, nhất thời rơi vào thế hạ phong.

Nào ngờ, Cổ thị nhân cơ hội xé rách quần áo của nàng ta, để cho nàng ta ở trước mặt mọi người lộ ra hơn phân nửa thân thể tuyết trắng.

Có ai trong thanh lâu? Đều là nam nhân hạ lưu, Thường thị lúc ấy liền ngây người, đầu óc trống rỗng.

Cuối cùng vẫn là nữ nhi nàng ta che chở đưa trở về, sau khi Thường thị trở về cả người liền không thích hợp, ngơ ngác ngây ngốc.

Đại phu nói nàng ta bị kích thích, chỉ sợ sau này đều như vậy.

Hết lần này tới lần khác Triệu thị lúc này còn nói nàng ta mất mặt, muốn Cố Đại Hồ bỏ Thường thị.

Cố Đại Hồ tức giận đến cả người phát run, đẩy Triệu thị ra, xông vào phòng bếp cầm một con dao phay chạy đến phòng thứ hai.

Cổ thị sợ tới mức run rẩy, Cố Đại Hà tất nhiên đi ngăn cản, dao liền trực tiếp chém vào cổ tay hắn.

Gân tay Cố Đại Hà bị gãy, tay phải hoàn toàn bị phế. Cố Đại Hồ vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn chém đứt gân tay trái của hắn.

Nhà cũ Cố gia máu chảy đầm đìa, đợi đến khi Cố lão đầu cùng Triệu thị vọt vào, chỉ thấy Cố Đại Hà kêu thảm thiết ngã xuống vũng máu, Cổ thị đang đụng văng Cố Đại Hồ, sau đó cầm lấy dao hắn làm rơi trên mặt đất, mạnh mẽ chém vào đùi hắn...

Cả người Cố lão đầu đều xụi lơ trên mặt đất, ý niệm cuối cùng trong đầu, lại là…sớm biết như thế, ngày hôm qua đã không mài dao.

Nhà cũ Cố gia phát sinh chuyện lớn như vậy, thôn dân thôn Cố gia đều khiếp sợ.

Thường thị điên rồi, Cố Đại Hà bị gãy tay, Cố Đại Hồ gãy chân, Triệu thị muốn đem Cổ thị dìm sông.

Lúc Cố Cường nghe được chuyện này, thiếu chút nữa ngất đi.

Đợi đến khi ông ta chạy tới Cố gia, cả viện đều vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Thôn dân mời hai đại phu, chỉ là y thuật cũng không cao minh lắm, chỉ có thể cầm máu cho bọn họ, bảo trụ tính mạng.

Về phần chữa khỏi? Chuyện đó quá làm cho họ khó xử rồi.

Cố Cương đi tìm Cố lão đầu, người đang vô lực ngồi trong phòng Cố Đại Hồ, lưng còng xuống, trên đầu giống như trong nháy mắt mọc ra rất nhiều tóc bạc, tinh khí cả người đều bị rút đi, phảng phất như già đi rất nhiều tuổi.

Triệu thị ở trong phòng Cố Đại Hà, sai người bắt lấy Cổ thị khàn giọng hô: "Bỏ nàng ta, đem nàng dìm sông, dìm sông.”

Những tai họa này, đều là lỗi của nàng ta.

Nếu không phải nàng ta, Thường thị sẽ không điên, lão tam cũng sẽ không tức giận đi chém đứt gân tay lão nhị, đến cuối cùng Cổ thị này còn chém chân lão tam.

Hai lao động cường tráng của gia đình họ, hai đứa con trai của bà, đã bị phá hủy, bị hủy hoại.

"Ngươi chính là đồ sao chổi, ngươi gả đến nhà chúng ta, nhà chúng ta không có một ngày tốt lành. Dìm nó xuống ao, xuống ao.”

Tiếng la hét của bà ta rất lớn bên ngoài đều nghe rõ ràng, Cố lão đầu cùng Cố Cương tất nhiên cũng nghe thấy.

Cố Cương nhíu nhíu mày, hỏi ông ta: "Ông nói thế nào?”

Cố lão đầu lau mặt một cái, nhìn đứa con trai thứ ba trên giường, lại nhìn Thường thị ngồi ở đầu giường ngơ ngác không nói lời nào.

Cuối cùng nghĩ đến đứa con trai thứ hai cũng nằm, nặng nề thở dài một hơi: "Gây nghiệt, đều là tạo nghiệt.”

Nói xong ông ta đứng dậy, khom lưng đi đến nhị phòng.

Nói với Triệu thị vẫn lộ ra hung quang như trước: "Để cho nương tử lão nhị lưu lại đi.”

Triệu thị không thể tin quay đầu nhìn ông ta.

Cố lão đầu nói: "Lão nhị đã như vậy, dù sao cũng phải có người chiếu cố hắn."

“Tôi có thể chiếu cố."

“Vậy lão tam thì sao?”

Triệu thị há miệng, nghĩ đến bộ dạng của Thường thị, chỉ sợ là không đáng tin, chỉ có thể tự mình đi.

Cố lão đầu nói tiếp: "Hơn nữa bà dìm nó xuống ao, nhà chúng ta nhiều công việc như vậy, ai sẽ làm? Hay là bà muốn cưới vợ cho lão nhị? Nhưng nhà chúng ta vừa rồi khám bệnh đã tiêu gần như hết bạc, hơn nữa bà xem bộ dạng này của lão nhị, cũng không ai nguyện ý gả vào."

“Nhưng mà..."

Cố lão đầu nhỏ giọng nói: "Cùng lắm thì, sau này bà lại giày vò giày vò nàng ta là được. Việc này cứ như vậy cho qua đi, đừng làm ầm ĩ, nhà chúng ta đã như vậy bà còn ầm ĩ cái gì? Không nói cái khác, nể mặt cháu trai trưởng cũng không thể dìm sông nương hắn, bằng không sau này nó làm sao thành thân?”

Triệu thị nghe xong, khi nhìn Cổ thị ánh mắt liền mang theo ngoan độc.

Cổ thị lúc này cũng sợ, lúc ấy đầu nàng ta nóng lên, không nghĩ tới sẽ phát triển đến mức này.

Hiện tại chỉ cần không để cho nàng bị bỏ bị dìm sông, để cho nàng ta làm cái gì cũng được.

Chuyện đã đến nước này, Cố lão đầu nói cũng có đạo lý, hơn nữa có cháu trai trưởng còn ở một bên cầu tình.

Triệu thị chỉ có thể nhượng bộ, nhưng sau này cuộc sống của Cổ thị sẽ rất khổ sở.

"Cho nên, lần này nhà cũ Cố gia kia thật đúng là tổn thất thảm trọng." Lúc A Cẩu báo cáo tình huống cho Cố Vân Đông, hưng phấn vô cùng.

Cố cô nương quả thực liệu sự như thần, quá thông minh, nhìn nhà cũ Cố Gia bị giày vò đấy.

Cố Vân Đông biết nhà cũ Cố gia khẳng định sẽ không có kết quả tốt, dù sao nhược điểm của cả nhà này cô quá hiểu, đều là ích kỷ tự lợi.

Điều cô quan tâm nhiều hơn bây giờ là...

"Thẩm cô nương đâu?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play