Nhắc tới Thẩm thị, A Miêu A Thử liền liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ đương nhiên đã biết Thẩm thị tính dùng phương thức gì để đối phó với Cố Cương, tuy rằng đều cảm thấy không đáng, nhưng Thẩm thị kiên trì làm như vậy, cũng không có biện pháp.
A Thử nói: "Thẩm cô nương bảo ta ngày mai giúp đỡ nàng ấy, hẳn là chuẩn bị thu lưới.”
Cố Vân Đông gật gật đầu: "Ngày mai ngươi đi qua sớm một chút.”
Ngày hôm sau, A Thử lại đến thôn Cố gia một chuyến.
Cố Cương gần đây rất phiền não, thôn Cố gia không yên, bởi vì nhà cũ Cố gia xảy ra nhiều chuyện như vậy, đối với A Thử ông ta vẫn cho rằng có thể đòi thêm chút bạc mới cho người định cư ở đây, lại luôn nói sẽ cân nhắc.
Mỗi lần ông ta cho rằng có hy vọng, nhà cũ Cố gia lại xảy ra chuyện, sau đó A Thử liền trở về, như thế kéo dài hết ngày này qua ngày khác.
Bởi vậy Cố Cương đối với nhà cũ Cố gia thật sự thống hận đến cực điểm, còn đang suy nghĩ có nên đuổi cả nhà này ra khỏi thôn Cố gia hay không.
Nhưng ông ta đối với A Thử cũng không còn kiên nhẫn nữa, lần này nghe nói A Thử tới, ông ta cũng không còn hào hứng nữa.
Cho đến khi vị biểu tỷ kia của A Thử kia nói A Thử muốn nhìn đất nền nhà, ông ta mới mạnh mẽ phục hồi lại tinh thần, đã quyết định rồi?
Cố Cương lập tức chuẩn bị rồi trực tiếp ra cửa.
A Thử đứng cách nhà vị biểu tỷ xa kia của hắn không xa, chỉ vào một chỗ nói muốn mua mẫu này.
Cố Cương vẫn nói giá cả trước đó, hơn nữa không có đường mặc cả.
Mặc dù A Thử không hài lòng, nhưng cũng đã đồng ý.
Không nghĩ tới Cố Cương vừa mới được một tấc lại tiến thêm một thước, còn muốn cái gì mà phí khơi thông nha môn, mở miệng đã đòi năm lượng.
A Thử vừa nghe xù lông, cãi nhau với ông ta tại chỗ, nói ông ta là côn trùng hút máu, nói ông ta lòng dạ độc ác, lời nói thập phần kịch liệt, kích thích Cố Cương thiếu chút nữa không thở nổi mà ngất đi.
Ông ta chỉ vào A Thử bảo hắn cút, về sau không cần đến nữa.
Sau đó liền nổi giận trở về nhà.
Trong nhà không có ai, cổ họng Cố Cương tức giận đến bốc khói, muốn vào phòng bếp uống nước.
Không nghĩ tới lại nghe được một trận âm thanh kỳ quái, trong đó có tiếng tiểu thiếp Thẩm thị của mình.
Âm thanh đó còn có chút không ổn.
Cố Cương đi về phía tiếng động, chỉ thấy cửa phòng mình khép hờ, bên trong truyền đến tiếng cười hi hi ha ha.
Ông ta chỉ nghe hai câu, lập tức lửa giận ngập trời, mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra.
Đập vào mắt, chính là hai người quần áo không chỉnh tề đang ôm nhau.
Một người là Cố Vạn Bảo, cháu trai tốt của ông ta.
Một người là Thẩm thị, tiểu thiếp ông ta yêu thương.
Thật là một đôi trai tài gái sắc.
Ngón tay Cố Cương run rẩy chỉ vào bọn họ: "Hai cẩu nam nữ các ngươi, lại dám làm ra loại chuyện này, làm ra loại chuyện này! !”
Thời gian trôi qua, ngay cả thân thể cũng bắt đầu run rẩy.
Ông ta quay đầu đi tìm đồ, giống như muốn đánh chết bọn họ.
Mắt thấy bên cạnh khung cửa có một cây gậy gỗ, Cố Cương cầm lấy.
Thẩm thị sợ tới mức thét chói tai một tiếng, vội vàng trốn ở phía sau Cố Vạn Bảo, thập phần đáng thương, ỷ lại nói: "Làm sao bây giờ? Vạn Bảo, cứu ta, ông ta sẽ đánh chết ta, phải làm sao bây giờ, ta rất sợ.”
Cố Vạn Bảo vốn còn có chút khiếp sợ, nhưng trong khoảng thời gian này hắn thường xuyên cãi nhau với Cố Cương, can đảm chậm rãi luyện lên, hơn nữa Thẩm thị kích thích như vậy, lập tức ưỡn ngực lên, ngăn ở trước mặt nàng.
"Ông nói ai là cẩu nam nữ? Rõ ràng là do ông lớn tuổi còn không biết xấu hổ, nàng ấy vốn là tôi cứu, cũng là tôi muốn cưới, nếu không phải ông chà đạp người ta, chúng ta sẽ chính là thần tiên quyến lữ. Ông già mà không nên nết, đã là ông nội của tôi còn nhìn trúng tiểu cô nương nhà người ta, nàng ấy cũng có thể là cháu gái ông rồi.”
"Ngươi, ngươi, ngươi..." Cố Cương cầm gậy gỗ giơ lên cao, lại vô luận như thế nào cũng không đánh xuống nổi.
Ông ta cảm giác tay mình không khống chế được, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Dần dần, đồng tử trở nên lớn hơn, Cố Cương phát ra tiếng 'Hà Hà' gian nan.
Ông ta từng bước từng bước đi về phía Cố Vạn Bảo, ánh mắt đỏ ngầu, hình như muốn nói cái gì đó.
Nhưng trong mắt Cố Vạn Bảo, bộ dạng này của ông ta rõ ràng là muốn giết mình.
Thẩm thị nhìn ra có gì đó không đúng trước hắn một bước, nàng kéo ống tay áo Cố Vạn Bảo: "Có phải, có phải ông ta muốn đánh chết chúng ta hay không? "
“Chúng ta chạy mau." Cố Vạn Bảo kéo nàng đi.
Cố Cương lập tức có chút lo lắng, tay kia giật giật, thế nhưng còn có thể khống chế một chút, kéo Cố Vạn Bảo vừa lúc đi qua bên cạnh.
Cố Vạn Bảo biến sắc, trong lúc bối rối thuận tay cầm cái kéo trong giỏ thêu hoa bên cạnh, mạnh mẽ đâm vào người ông ta.
Máu đỏ tươi bắn ra, nhuộm đỏ hai tay Cố Vạn Bảo, cũng nhuộm đỏ y phục của hắn.
Cố Cương không thể tưởng tượng nổi mà cúi đầu, nhìn cái kéo cắm vào ngực.
Cố Vạn Bảo cũng bị dọa, cúi đầu nhìn về phía tay mình.
Hắn, hắn, hắn giết người, giết ông nội của mình.
Cố Vạn Bảo mạnh mẽ lui ra sau hai bước, hắn nhìn về phía Thẩm thị, Thẩm thị cũng mở to mắt nhìn hắn.
"Ngươi, ngươi đây là, giết người phải đền mạng." Nàng nói một cách khó khăn.
Sắc mặt Cố Vạn Bảo trắng bệch, hắn lắc đầu: "Ta không, ta không phải cố ý, ta không cần đền mạng, ta không cần chết, ta không cần..."
Hắn bối rối xoay người chạy ra ngoài.
Thẩm thị vẫn còn đứng tại chỗ, nhìn thoáng qua Cố Cương đang thở hổn hển từng ngụm từng ngụm trên mặt đất, đột nhiên bật cười một tiếng.
Cửa ra vào lộ ra đầu A Miêu, vẫy vẫy tay với nàng: "Đi mau.”
Thẩm thị thu thập dấu vết trên giường một chút, liền theo A Miêu trèo qua đầu tường, tạm thời rời khỏi Cố gia.
Mà lúc này Cố Vạn Bảo, lại không nghĩ tới vừa mới chạy ra cửa, liền đụng phải A Thử cùng biểu tỷ hắn đang đi tới.
A Thử liếc mắt một cái liền thấy máu tươi dính trên tay Cố Vạn Bảo, biểu tỷ của hắn tất nhiên cũng thấy được.
Hai người đều khiếp sợ nhìn về phía hắn.
Cố Vạn Bảo lắc đầu mạnh mẽ: "Ta không có, ta không có..."
Hắn nói xong liền chạy đi, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
A Thử còn chưa nói gì, biểu tỷ kia hét lớn một tiếng: "Hỏng rồi, nhất định là xảy ra chuyện.”
Nàng ta chạy vào phòng trước một bước, tìm một vòng bên trong, cuối cùng tìm được Cố Cương đầy máu nằm trên mặt đất.
Tiếng thét chói tai trong nháy mắt vang vọng cả thôn Cố gia, không bao lâu, mọi người đều lục tục chạy tới.
Thẩm thị cũng xách giỏ đi vào, nhìn thấy cửa nhà mình vây đầy người, còn kinh ngạc hỏi một câu: "Làm sao vậy? Sao lại vây quanh cửa nhà chúng tôi?"
Có người thấy nàng đến, lập tức nói: "A, ngươi đã trở lại, người đàn ông nhà ngươi xảy ra chuyện, ông ta bị cháu trai đâm một kéo, máu chảy khắp nơi."
“Cái gì?" Giỏ rau trong tay Thẩm thị rơi xuống đất, không nói hai lời liền chạy vào bên trong.
Trước giường Cố Cương ngồi đầy người, người khóc thương tâm nhất chính là Vương thị.
Vu thị lại ở bên cạnh lẩm bẩm, lúc thì nhìn biểu tỷ A Thử, lúc thì hét lớn: "Không có khả năng, không phải Vạn Bảo nhà ta làm, không phải hắn làm."
Biểu tỷ lùi lại hai bước: "Không chỉ ta thấy, A Thử cũng nhìn thấy. Hắn chạy ra ngoài hai tay đều là máu, hoảng hốt, ta thấy lúc hắn chạy đi khẳng định không chỉ mỗi chúng ta nhìn thấy, trên đường còn có người khác, bằng không ngươi hỏi một chút?"
“Ta không tin, trước khi tìm được Vạn Bảo, ai ta cũng không tin."