A Cẩu thì xuống nước, chỉ lộ ra cái đầu, nắm lấy hai chân Cổ thị cố định. Như vậy xa xa có người nhìn, giống như Cổ thị đứng đối mặt với bờ sông, thân thể nghiêng về phía trước phảng phất như muốn ngã xuống.

Nhưng các nàng lại không nhìn thấy A Cẩu trong nước, lúc đám người gọi Cổ thị, A Cẩu liền cởi dây thừng trên người nàng ta, Cổ thị thuận thế liền ngã xuống sông.

Để không gây ra tai nạn chết người, A Cẩu còn đỡ đầu của nàng ta để sang bên cạnh, sau đó tự mình bơi đến đối diện, lên bờ lập tức thay một bộ quần áo khác.

May là thời tiết đã dần nóng lên, mặc dù vẫn còn một chút lạnh, nhưng A Cẩu cảm thấy không sợ hãi.

Dù vậy, Cố Vân Đông vẫn chuẩn bị cho hắn một chén nước trà gừng lớn.

"Hai vợ chồng Cố Đại Hồ hẳn là cũng bị lừa rồi."

Nói một hồi mọi người không khỏi có chút hưng phấn, A Miêu nói: "Ngày mai nên đi thôn Cố gia rồi.”

Ngày hôm sau, A Miêu A Thử vẫn lấy lý do định cư để đến thôn Cố gia.

Bọn họ giả bộ 'Đi nơi khác nhìn một chút vẫn không hài lòng lại không thể làm gì khác hơn là chạy về nhà'.

Ngược lại càng khiến Cố Cương càng thêm cao hứng, càng thêm lên mặt.

A Thử tuyên bố muốn đi dạo trong thôn trước, Cố Cương vừa nhìn thấy có cửa, liền dẫn hắn đi dạo.

Vừa đi liền đi tới cửa nhà cũ Cố gia.

Sau đó nghe được bên trong truyền đến tiếng ồn ào: "Cha, chúng ta có trộm vào nhà, bạc trong phòng con không còn.”

Nụ cười trên mặt Cố Cương đột nhiên rơi xuống, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

A Thử lại tò mò nhìn thoáng qua bên trong, Cố Đại Hà hô to khiến cả nhà đều chạy tới.

Triệu thị vừa nghe trong nhà bị trộm, lập tức xoay người trở về phòng mình, nhìn túi tiền của mình, phát hiện vẫn còn không ít, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó sắc mặt liền không dễ nhìn, đi ra hỏi hắn: "Ngươi còn giấu bạc? Giấu được bao nhiêu? Có phải là nương tử ngươi khuyến khích hay không?"

“Nương, giờ nào rồi mà nương còn nói chuyện này? Nhà ta bị trộm vào.”

Triệu thị: "Bị trộm? Vậy sao đồ trong phòng ta lại không mất?"

“Trong phòng ta cũng không mất cái gì, ngay cả một đồng tiền mẹ cho Bảo Nhi nhà chúng ta ngày hôm qua đặt ở trên bàn vẫn còn ở đây." Thường thị nói theo.

Cố Đại Hà sửng sốt, ý gì? Chỉ có trong phòng của mình bị mất bạc?

Cố Đại Hồ lại đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì đó, hét lớn lên: "Nhị ca, không phải cũng là quỷ lấy chứ? Còn đặc biệt cầm bạc của ngươi."

"Ngươi nói gì!!" Cố Đại Hà hung thần ác sát trừng mắt nhìn hắn.

Cố Đại Hồ vội lùi một bước: "Nhị ca tức giận làm gì như vậy? Chẳng lẽ nhị ca quên chuyện mình cướp bạc của Vân Đông trên đường chạy trốn? Không phải nó quay lại để trả thù nhị ca sao. Bằng không nhị tẩu còn ở trong phòng dưỡng thương đây, ai dám đi vào trộm đồ?”

Mọi người vừa nghe, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi.

Một mình Cổ Mai Tử gặp phải chuyện quỷ dị như vậy còn chưa tính, hiện tại ngay cả Cố Đại Hà cũng gặp phải?

Điều này ...

Cố Đại Hà lập tức giống như bị nghẹn họng, một câu cũng không nói nên lời.

A Thử ngoài cửa chậc chậc ra tiếng, trên mặt Cố Cương hiện lên một tia xấu hổ: "Đều đang nói bậy, đầu óc người nhà cũ Cố gia này ai cũng có vấn đề."

A Thử không nói gì, quay lại.

Một lần nữa trở lại nhà Cố Cương, Cố Cương lại bắt đầu nói về giá cả, nhưng A Thử lại không nói một chữ nào.

Trong phòng chính nhất thời trầm mặc vô cùng, ngược lại A Miêu, lại lảo đảo đi ra ngoài.

Thừa dịp không có người đi đến phòng bếp bên kia, thấy chỉ có một mình Thẩm thị ở đây, vội vàng đi vào nói: "Thẩm cô nương, cô nương nhà chúng ta nhờ ta chuyển lời cho ngươi một câu.”

Thẩm thị nhìn thoáng qua bên ngoài, Vương thị đi nhà xí, còn chưa trở về.

Nàng đi về phía trước một bước, hỏi: "Nói gì?"

A Miêu nói: "Cô nương nói, có rất nhiều cách để trả thù, con đường này không được thì tìm một con đường khác. Nhưng nếu là vì báo thù mà bồi mình vào, vậy thì quá không đáng giá.”

Thẩm thị nghe vậy ngẩn ra, vị Cố cô nương kia, có phải đoán được cái gì hay không?

Nàng mím môi, ngẩng đầu muốn nói điều gì đó, nhưng A Miêu đã rời đi.

Thẩm thị âm thầm nhéo nhéo ngón tay, một con đường khác? Tất nhiên nàng biết có những cách khác, nhưng nàng không muốn chờ đợi lâu hơn nữa.

Cô cũng sẽ không bồi mình vào.

"Cô đứng ở cửa làm gì? Có phải là làm việc gì trái với lương tâm rồi, hay là ăn vụng rồi hả?"

Bên tai chợt vang lên tiếng Vương thị, Thẩm thị bị bà ta đẩy một cái, trong nháy liền cúi đầu che đi khóe mắt chán ghét, một câu cũng không nói.

Vương thị cũng không chịu buông tha: "Lại là bộ dạng quỷ quái này làm cho ai xem, tốt, thịt cũng thiếu một khối, khẳng định là ngươi ăn vụng. Ta biết nữ nhân như ngươi không phải thứ gì tốt, ta mới không ở đâu một lúc như vậy, tay chân ngươi đã không sạch sẽ đúng không? Ta nói hôm qua ngươi đi huyện thành mua đồ, sao tiêu nhiều tiền như vậy, có phải đã bị ngươi giấu đi hay không?”

Âm thanh hùng hùng hổ hổ của bà ta không ngừng nghỉ, Cố Cương bên kia rốt cuộc không nhịn được nữa đi tới, giơ tay lên tát cho bà ta một cái.

"Bà có thể dừng lại một chút không? Khách nhân cũng bị bà dọa chạy mất, bà cho rằng ai cũng nhỏ mọn và keo kiệt như bà sao?”

Vương thị thét chói tai một tiếng: "Ông lại đánh tôi?”

Bà ta nhào tới dùng móng tay cào ông ta, Thẩm thị yên lặng lui vào trong góc, nhìn bọn họ đánh ngươi chết ta sống.

Bên kia, A Miêu A Thử cũng trở về, chỉ nói với Cố Cương phải suy nghĩ thật kỹ, hôm khác lại trở lại.

Ngày hôm sau, đổi lại là A Cẩu A Trư lại đây, sau đó nhà cũ Cố gia lại xảy ra chuyện.

Nghe nói là buổi sáng Cổ thị từ nhà xí đi ra, nhìn thấy tiểu nhi tử tam phòng từ phòng vợ chồng Cố Đại Hồ lấy ra một tảng đá định vứt đi.

Sau đó nhận ra đó là viên đá mà nàng ta đã đào ra khỏi đất và ném đi.

Cổ Mai Tử nổ tung tại chỗ, đoạt lấy tảng đá đánh thằng nhóc suýt nữa nôn ra máu.

Vì vậy, hai phòng lại làm loạn lên.

Cổ thị kiên trì nói người đập đầu mình chính là vợ chồng Cố Đại Hồ, căn bản không phải là quỷ hồn của Dương thị.

Hai người Cố Đại Hồ đương nhiên không thừa nhận, bọn họ cảm thấy là Cổ thị cố ý vu khống bọn họ, bởi vì nhị phòng mất bạc nên muốn đào từ chỗ bọn họ một khoản.

Cố lão đầu cùng Triệu thị sứt đầu mẻ trán, đừng nói khuyên can, mình ngược lại còn bị thương một chút.

Thôn dân thôn Cố Gia đều đang xem náo nhiệt, bọn họ cũng mới biết được thì ra Thường thị nhìn nhu nhược yếu đuối lại có sức chiến đấu phi phàm, đem Cổ thị đè dưới thân đánh cho gào khóc thảm thiết.

Ngày thứ ba, lại đổi A Miêu A Thử lại đây, nhà cũ Cố gia lại xảy ra chuyện.

Hai phòng Cố gia nháo đòi chia nhà, Cố lão đầu không chịu, Triệu thị nói phân gia bọn họ muốn đi theo lão tam.

Bởi vì bà ta biết hai vợ chồng lão nhị vừa lười vừa lại tham ăn, hơn nữa lúc trước bọn họ còn bán Cố Tiên Nhi, Cổ thị khẳng định ôm hận trong lòng.

Cố Đại Hà cũng không muốn chiếu cố hai vợ chồng này, thập phần thống khoái đáp ứng, nhưng điều kiện là đồ đạc phân cho bọn họ phải nhiều hơn một chút để bù đắp cho Cố Tiên Nhi, Triệu thị nói không có tiền.

Cố Phát Nhi thừa dịp mọi người không chú ý, vụng trộm chạy đến phòng tam phòng lục soát bạc, vậy mà lại tìm ra tám lượng bạc.

Người Cố gia đều sợ ngây người, Triệu thị lại trợn mắt cứng lưỡi, bà ta tích góp nhiều năm như vậy cũng mới được mười lăm lượng bạc mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play