Đây không phải là người tặng bánh bao trắng cho mình sao?
Biển Nguyên Trí chớp chớp mắt, cho nên, là biểu tỷ bảo hắn đi sao?
Còn ngày hôm trước thì sao? Cũng là người của biểu tỷ sao?
Hắn bỗng nhiên mặt mày cong cong, cười đến rất cao hứng.
Thiệu Thanh Viễn chú ý tới tầm mắt của hắn, không khỏi nhìn thoáng qua thằng bé.
Biển Nguyên Trí vội vàng cúi đầu, ngoan ngoãn ăn cơm. Chỉ là khóe mắt nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn múc cháo cho Cố Vân Đông, không khỏi âm thầm nghĩ, thì ra đây là biểu tỷ phu a.
Nhìn tốt hơn so với tỷ phu trước, sau này biểu tỷ nhất định sẽ hạnh phúc, khẳng định.
Một bàn người yên lặng ăn cơm xong, Thiệu Thanh Viễn mới nói: "Lát nữa có người tới.”
Cố Vân Đông nhướng mày.
Thiệu Thanh Viễn lại nhìn canh giờ, lập tức đi đến bên cửa sổ, rũ mắt nhìn xuống người đến người đi phía dưới.
Một lát sau, thấy một phụ nhân có chút quen mắt đi tới, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên này.
Sau khi nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, lại nhanh chóng cúi đầu.
Người này, chính là thiếp của Cố Cương, Thẩm thị.
Trong tay Thẩm thị còn xách một cái giỏ, bên cạnh còn có một phụ nhân, nàng ta không chú ý tới sự dị thường của Thẩm thị, đang mặc cả với người bán rau ven đường.
Mắt thấy thảo luận đang kịch liệt, Trầm thị đột nhiên nhỏ giọng nói: "Ta có chút không thoải mái, đi khách điếm đối diện mượn nhà xí một chút. Nếu cô mua thức ăn xong, hãy đợi ta dưới gốc liễu bên bờ sông.”
Phụ nhân nhíu mày, muốn nói nàng ta lười nên đi tiểu nhiều, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười: "Được, ngươi đi đi, bất quá ngươi phải đem tiền mua đồ ăn cho ta.”
Trầm thị liền đưa tiền cho nàng ta, giỏ cũng đưa cho nàng, vội vàng xoay người chạy vào khách điếm.
Người phụ nữ kia bĩu môi, bất quá nhìn thấy tiền trong tay vẫn cao hứng vài phần, càng thêm ra sức cãi nhau với người bán rau, có thể rẻ một văn, nàng ta có thể giấu được một văn.
Trầm thị vào khách điếm, nhìn lên lầu hai một chút, nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, vội vàng đi lên.
Vào cửa, còn thấy được Cố Vân Đông, Dương thị cùng với Biển Nguyên Trí.
Biển Nguyên Trí cũng nhìn thấy nàng ta, hắn tất nhiên là nhận ra người này, Thẩm thị trước kia thấy hắn đáng thương, thỉnh thoảng cho hắn một chút thức ăn, Biển Nguyên Trí ấn tượng rất tốt với nàng ta, không giống như những tiểu hài tử khác trong thôn, sau lưng gọi nàng ta là hồ ly tinh.
Thẩm thị thấy Biển Nguyên Trí đã rạng rỡ hẳn lên, hơi có chút kinh ngạc, lập tức cười gật đầu với thằng bé, lúc này mới nhìn về phía Cố Vân Đông: "Ngươi chính là Cố cô nương đi.
"Thẩm cô nương." Cố Vân Đông cũng cười mở miệng.
Thẩm thị nghe được xưng hô của cô, còn có chút hoảng hốt.
Từ sau khi nàng trở thành thiếp của Cố Cương, nghe được rất nhiều cách xưng hô thập phần ác độc lại khó nghe, tốt nhất cũng chỉ là hai chữ Thẩm thị.
Đã lâu không có ai gọi nàng là Thẩm cô nương.
Trầm thị có chút xúc động, âm thầm hít sâu một hơi, nói: "Thời gian của ta không nhiều lắm, hãy nói ngắn gọn đi. "
“Đi sang phòng bên cạnh." Cố Vân Đông bảo Dương thị dạy Nguyên Trí ghép hình, ba người đi đến phòng Thiệu Thanh Viễn.
Vốn Thiệu Thanh Viễn có thể đến thôn Cố gia tìm Thẩm thị, chỉ là vợ cả Cố Cương nhìn chằm chằm nàng ta, đặc biệt nhiệt tình tìm phiền toái cho nàng ta. Hai ngày trước Thiệu Thanh Viễn đi tìm nàng ấy, thiếu chút nữa bị bà vợ cả kia nhìn thấy.
Thẩm thị dứt khoát mượn cơ hội ra cửa, nàng còn mang theo con dâu Cố Cương Vu Thị bên cạnh.
Từ xưa mẹ chồng nàng dâu đã khó xử, Vu thị cùng mẹ chồng vẫn không thể đối phó, hiện giờ có thêm người thiếp Thẩm thị này, liền thân thiết với nàng, có thể cùng nhau đối phó với mẹ chồng đúng không?
Sau khi ba người ngồi xuống, Thẩm thị mới hỏi: "Muốn ta làm cái gì?"
“Cô có thể làm gì?"
Khóe miệng Thẩm thị nổi lên nụ cười lạnh: "Chỉ cần Cố Cương bị báo ứng, việc gì ta cũng có thể làm.”
Thẩm thị đúng là được cháu trai Cố Cương, Cố Vạn Bảo cứu, nàng vốn là cô nương trong trấn nhỏ, con gái duy nhất của cha mẹ, điều kiện gia đình không tệ.
Sau khi lớn lên cha mẹ muốn kén rể cho nàng, nhưng điều kiện con rể tới cửa nào có thể tốt, chọn tới chọn lui kết quả đến khi Thẩm thị mười bảy mười tám tuổi, tai ương lại đến, một nhà rời khỏi phủ Vĩnh Ninh.
Đáng tiếc, cha mẹ Thẩm đã không còn, chỉ còn lại một mình Thẩm thị miễn cưỡng sống sót.
Nàng đồng ý với cha mẹ mình, sẽ chăm sóc bản thân, tiếp tục sống.
Bởi vậy, lúc Cố Vạn Bảo cứu nàng, nàng thật lòng cảm kích.
Mặc dù những người khác cố gia nhìn thấy bộ dạng lôi tha lôi thôi của nàng, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ, mặc dù nàng biết Cố gia cũng không phải là người tốt gì, mặc dù sau khi nàng rửa mặt sạch sẽ, ánh mắt nam đinh ba đời của Cố gia nhìn nàng đều có chút không thích hợp.
Nhưng Thẩm thị đã chuẩn bị tốt tâm lý làm trâu làm ngựa, người ta cứu mạng nàng, cho dù làm nô tỳ cũng không quá đáng.
Tuy nhiên, điều này không bao việc Cố Cương cưỡng bức làm ô uế nàng.
Nỗi đau ngày hôm đó, cho đến nay vẫn không thể nào quên, đau đớn thấu tim gan.
Cố gia không có một người nào tốt, không có ai vô tội.
Bao gồm cả Cố Vạn Bảo, cũng bao gồm Vu thị người đưa cô lên giường Cố Cương…người phụ nhân lúc nãy còn đang mặc cả với người bán rau.
Vu thị là mẹ của Cố Vạn Bảo, nàng ta chướng mắt Thẩm thị, không nơi nương tựa không nói ngay cả nam nhân nhà nàng ta cũng thỉnh thoảng nhìn trộm hai lần. Hơn nữa Cố Vạn Bảo càng ngày càng có xu hướng thích nàng, Vu thị có chút nóng nảy.
Có lẽ làm con dâu trưởng thôn có chút lâu, cảm thấy nhà mình thuộc loại thượng đẳng, Cố Vạn Bảo thế nào cũng phải cưới một cô nương trong huyện thành.
Bởi vậy, Vu thị tìm cơ hội, âm thầm đưa Thẩm thị lên giường bố chồng.
Như vậy, Cố Vạn Bảo không có khả năng cưới nàng, nam nhân của mình cũng không dám nhìn nhiều, còn có thể làm cho người ta chán ghét mẹ chồng, đều vui mừng.
Chỉ có Thẩm thị, gần như bị đẩy vào địa ngục.
Cố Vạn Bảo ngược lại bất mãn muốn náo loạn, sau khi bị Cố Cương uy hiếp dụ dỗ liền yên tĩnh.
Nhưng Thẩm thị biết, ánh mắt Cố Vạn Bảo nhìn nàng, so với lúc trước càng thêm không kiêng nể gì, dơ bẩn hạ lưu, phảng phất nàng chính là một thứ không lên được mặt bàn mà thôi.
Có đôi khi nàng thậm chí nghĩ, dứt khoát mua bao thạch tín, đem tất cả mọi người Cố gia đầu độc chết đi.
Nhưng nàng đã đáp ứng cha mẹ, phải sống sót thật tốt.
Vì vậy, nàng đang chờ đợi một cơ hội, và bây giờ, cơ hội này đã đến.
Ánh mắt Thẩm thị nhìn Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, mơ hồ hiện ra chút điên cuồng: "Ta chỉ cần bảo trụ một cái mạng này, những chuyện khác, để cho ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó. "
“Vậy để Cố Cương và Cố Vạn Bảo chống lại nhau." Thiệu Thanh Viễn nói.
Thẩm thị sửng sốt, để Cố Cương và Cố Vạn Bảo chống lại nhau?
Cố Vạn Bảo kỳ thật chính là một con gà, khi đối mặt với Cố Cương chỉ có thể lùi bước, muốn bọn họ đối đầu, trừ phi bị ép đến không có đường lui.
Thiệu Thanh Viễn: "Cố Vạn Bảo tuy rằng nhát gan, nhưng từ nhỏ hắn đã lớn lên dưới sự cường thế của Cố Cương, có một số việc dám giận không dám nói. Không phải nói Cố Cương tìm hôn sự cho hắn sao? Để Cố Cương phá hỏng cửa hôn sự này, Cố Vạn Bảo..."
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Thẩm thị cắt đứt: "Không cần phải nói, trong lòng ta đã có chủ ý.”
Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân Đông liếc nhau một cái, nhìn ánh mắt kiên định của Thẩm thị, rốt cuộc cũng không nói gì nữa, chỉ nói.
"Nếu như cần giúp đỡ, có thể tìm mấy người A Thử, ngươi đã gặp qua."
"Được, vậy ta về trước."
Thẩm thị đứng lên, xoay người rời khỏi khách điếm.
Cố Vân Đông nhìn bóng lưng nàng ấy lại hơi nhíu mày: "Sao ta lại cảm thấy, suy nghĩ của nàng ấy hình như có chút nguy hiểm?”
Trong lòng Thiệu Thanh Viễn cũng mơ hồ có loại cảm giác này.