A Cẩu ở dưới cửa sổ đã nghe được đại khái, trong lòng mắng một tiếng đáng đời.

Cố lão đầu được đưa lên giường, Cổ thị lập tức nói: "Ta đi tìm đại phu.”

Nàng ta nói xong liền chạy ra ngoài, thái độ tích cực khiến A Cẩu cảm thấy rất có vấn đề.

Do dự một lát, A Cẩu liền lặng yên không một tiếng động đi theo.

Cổ thị cũng không phải đi gọi đại phu, nàng ta vụng trộm chạy đến chân núi, nhìn trái nhìn phải, không thấy người, liền nhanh chóng ngồi xổm dưới một cái cây đào đất.

Không lâu sau đã đào được một hòn đá.

A Cẩu rất nhanh đã đoán được tảng đá này hẳn là tảng đá đập trúng đầu Dương thị.

Cổ thị ôm tảng đá, lại nhìn trái nhìn phải, A Cẩu vội vàng giấu người.

Chỉ thấy nàng ta nhanh chóng lấp lại chỗ vừa đào, dùng sức giẫm san bằng chỗ kia.

Lập tức cầm tảng đá rời đi, vốn định ném xuống sông, nhưng lúc này bên bờ sông đều là phụ nhân giặt quần áo, nàng ta chỉ có thể tùy ý tìm một chỗ ném thứ kia.

Dù sao Hồ thị chỉ nói nhìn thấy chỗ chôn đá, hiện tại nơi đó không có đá, bà ta còn có thể nói ra cái gì?

Cổ thị lúc này mới vội vội vàng vàng chạy đi tìm đại phu.

A Cẩu đợi nàng ta đi rồi, mới đi qua nhặt tảng đá kia lên.

Tảng đá cũng không lớn, hơn nữa đã qua nhiều năm, phía trên đã sớm không còn dấu vết gì nữa.

Nhưng A Cẩu vẫn xé tay áo ra, cẩn thận bọc đá lại. Mắt thấy sắc trời không sớm, lúc này mới vội vàng trở về huyện Giang Dụ.

Cố Vân Đông lúc này đang ngồi trong phòng, nghe Dương thị đang ngâm nga khúc.

Biển Nguyên Trí vừa mới ngủ, hắn ngủ cũng không quá an ổn, lông mày vẫn nhíu lại, cho đến khi Dương thị hát lại khúc hát của Cố đại cô trước kia, hắn mới chậm rãi ngủ say.

Cố Vân Đông nghiêng đầu, nhìn ánh mắt có chút mơ màng của Dương thị.

Nếu tương lai bà ấy khôi phục bình thường, nhớ tới những khuất nhục đã từng chịu qua, có phải sẽ rất khó chịu rất thống khổ hay không?

Nhưng, cô cũng không thể để bà ấy vĩnh viễn ngốc nghếch, đối với Dương thị cũng không công bằng.

Có cơ hội hỏi Tống đại phu một chút, xem Dương thị sau khi chữa khỏi, có thể quên đi đoạn ký ức không vui này hay không?

Đang nghĩ đến nhập tâm, ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng.

Cố Vân Đông đứng lên, đứng dậy nói với Dương thị: "Nương, Nguyên Trí ngủ say rồi, người cũng nghỉ ngơi một lát đi. "

“Không mệt mỏi." Dương thị ngược lại rất hưởng thụ trạng thái như vậy.

Thực chất bên trong bà vẫn thuộc loại trạng thái muốn chiếu cố người khác, lúc trước trên đường chạy nạn, bà vẫn cõng Cố Vân Khả, đút cơm mặc quần áo cho hai đứa nhỏ, điều này giống như đã trở thành ký ức của cơ thể bà.

Chỉ là trong khoảng thời gian bà đi theo Cố Vân Đông ra ngoài này, bên người không có A Thư cùng Khả Khả cần bà chiếu cố, Đông Đông lại cái gì cũng tự mình làm, để cho Dương thị có chút... Thấp thỏm không yên, sâu trong nội tâm có đôi khi toát ra một loại bối rối mình không được cần đến.

Hiện giờ Biển Nguyên Trí tới, cả người bà cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cố Vân Đông kỳ thật đã sớm phát hiện trạng thái của bà như vậy, nhưng cô tạm thời không nghĩ ra biện pháp. Dù sao mình thật sự không cần bà ấy mặc quần áo rửa mặt.

Cô mím môi, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Cố Vân Đông đoán là A Cẩu trở về, quả nhiên, đi đến phòng Thiệu Thanh Viễn, liền nhìn thấy A Cẩu ngồi trên ghế, thần sắc nghiêm túc.

Trước mặt hắn, có một tảng đá phủ đầy bùn đất.

Nhìn thấy Cố Vân Đông vào cửa, A Cẩu lập tức đứng lên: "Cô nương.”

Tầm mắt Cố Vân Đông dừng trên tảng đá kia, rất nhanh đã đoán ra lai lịch của nó.

A Cẩu có chút lo lắng nhìn cô, hắn liếc mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái, người cũng đang trầm mặc, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Cố Vân Đông đã đi đến trên ghế ngồi xuống: "Nói đi.”

A Cẩu gật đầu, lúc này liền kể lại tất cả những chuyện nghe được ở dưới cửa sổ Cố gia.

Trí nhớ của hắn cực tốt, hầu như có thể nói lại y nguyên lời nói của mỗi người.

Cố Vân Đông yên lặng nghe, tầm mắt luôn dừng lại trên tảng đá kia.

A Cẩu nói xong, cô rót cho hắn một chén nước.

A Cẩu cảm thấy hiện tại tâm tình của cô nương có chút quái, rõ ràng hắn chỉ kể lại cũng đầy căm phẫn rồi, nhưng cô nương lại bình tĩnh không hề gợn sóng.

Đại khái chỉ có Thiệu Thanh Viễn biết, đây là yên tĩnh trước cơn bão.

Quả nhiên, chờ cô tự mình tiếp nhận chén trà Thiệu Thanh Viễn đưa tới uống xong, chén trà kia cũng bị cô hung hăng bóp nát.

A Cẩu: "......" Khí lực của Cố cô nương lớn như vậy sao?

Hắn thử dùng sức, ngay cả gân xanh trên mặt cũng bạo phát, chén trà kia vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì.

A Cẩu yên lặng đem chén trà thả trở về, sau đó mới hỏi Cố Vân Đông: "Cô nương, vậy kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ? Khẳng định phải giáo huấn người Cố gia thật nặng."

“Đâu chỉ là giáo huấn." Cô muốn bọn hắn nếm thử hương vị của máu.

"Ngươi nói, chúng ta làm." Thiệu Thanh Viễn mở miệng.

A Cẩu ở một bên liều mạng gật đầu.

Cố Vân Đông nghĩ đến đức hạnh của những người Cố gia… Cố lão đầu sĩ diện lại ích kỷ dối trá, Triệu thị ngang ngược, vô tình không nói lý lẽ. Một nhà phòng hai vừa lười vừa ác còn muốn hưởng thụ, vợ chồng tam phòng chuyên môn khiêu khích ly gián trong tối, nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Vừa lúc, cô một lần thu thập tất cả bọn hắn.

Cố Vân Đông bắt đầu xắn tay áo, rục rịch.

"Như vậy..." Cố Vân Đông gọi những người khác tiến lên, cẩn thận dặn dò không ít chuyện.

Đám người A Miêu vừa nghe vừa gật đầu, đến cuối cùng ánh mắt bắt đầu sáng lên.

Cố Vân Đông lên kế hoạch xong tất cả mọi chuyện, để cho mấy người A Miêu đi nghỉ ngơi, mình cũng chuẩn bị trở về phòng.

Thiệu Thanh Viễn phía sau lại đột nhiên lên tiếng hỏi: "Vậy còn ta thì sao?"

“Không phải ngươi còn chuyện nhà Cố Cương cần bận rộn sao? Ngươi có cần ta lập kế hoạch luôn không?”

Kỳ thật không cần, Thiệu Thanh Viễn biết cô muốn đối phó nhà cũ Cố gia, Cố Cương thân là tộc trưởng nói không chừng sẽ nhảy ra làm chuyện xấu, cho nên hắn chỉ cần khuấy động cho nhà Cố Cương không được bình yên là được rồi.

Nhưng...

"Cần." Hắn nói một cách nghiêm túc và chân thành.

Cố Vân Đông không nhịn được khóe miệng co giật một chút, một lần nữa ngồi trở về.

Thiệu Thanh Viễn rót cho cô một ly nước, sau đó ngồi thẳng, bộ dáng rửa tai cung kính lắng nghe.

Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy Cố Vân Đông nhíu mày, dường như đang cố gắng suy tư bộ dạng mệt mỏi, trong nháy mắt lại đau lòng.

Hắn liền đứng lên: "Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ta có thể giải quyết."

“Hả? Ngươi vừa rồi không phải còn nói..."

"Đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ ra rồi."

Cố Vân Đông: "..." Ta tin ngươi mới không bình thường, ngươi còn có thể linh quang chợt lóe.

"Ừm, chính là vừa rồi mới nghĩ đến." Thiệu Thanh Viễn gật đầu khẳng định, biểu tình đặc biệt nghiêm túc, nói giống như thật.

Cố Vân Đông nhịn không được muốn cười, ai nha, sao người đàn ông này lại đáng yêu như vậy?

Hôm nay vốn một bụng uất ức, nhìn thấy bộ dạng lúc này của hắn, đột nhiên thoải mái hơn.

Chờ thu thập xong nhà cũ Cố gia, cô cảm thấy, có lẽ nên cùng Thiệu Thanh Viễn nói chuyện một chút.

Cố Vân Đông trở về phòng, cô lại thuê thêm một gian phòng ở bên cạnh.

Dù sao khách điếm này thật sự không buôn bán được gì, một đám người Cố Vân Đông tới, lại tăng thêm không ít nhân khí cho bọn họ.

Đến sáng sớm hôm sau, hai người A Cẩu và A Trư liền xuất phát, chỉ là trước khi đi, còn mang theo tảng đá được bọc bằng vải.

Không bao lâu sau, hai người A Miêu A Thử cũng rời khỏi khách điếm.

Lúc này Cố Vân Đông lại bưng thức ăn vào phòng, Dương thị mang theo Biển Nguyên Trí đến ăn cơm.

Biển Nguyên Trí đi đến bên cạnh bàn, nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn vào cửa ngay sau đó, đột nhiên mở to hai mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play