Trầm thị một lần nữa trở lại bên cạnh Vu thị, trên mặt lại cười khanh khách.
Vu thị có chút không kiên nhẫn oán giận: "Sao lại đi lâu như vậy? Ta đã đứng đây một lúc lâu."
“Ta cũng không có biện pháp, bụng đột nhiên không thoải mái, không biết có phải ăn nhầm cái gì hay không." Thẩm thị thở dài một hơi, hơi nhíu mày, nhìn có vài phần tiều tụy.
Vu thị lập tức kinh ngạc hét lên: "Đồ ăn sáng nay là mẹ chồng làm, không phải là bà ta..."
Nàng ta muốn nói lại thôi, bộ dạng giống như quan tâm.
Nhìn thấy sắc mặt Thẩm thị đột nhiên trầm xuống, trong lòng lập tức vui vẻ.
Nàng ta thích nhất là xem hai bà mẹ chồng này đánh tới đánh lui.
Bởi vì nàng không thoải mái lắm, hai người tăng tốc độ, mua đồ xong liền ngồi xe trâu trở về.
Kết quả đến thôn vừa xuống xe trâu, đột nhiên nhìn thấy đại phu trên trấn vội vàng chạy vào bên trong, dẫn đường lại là Cố Đại Hà.
Bên cạnh còn có mấy người phụ nữ trong thôn nghị luận, bộ dạng thần bí.
Vu thị là người thích góp vui, vội vàng chạy tới hỏi.
Người phụ nữ kia lập tức nói: "Nương tử Cố Đại Hà xảy ra chuyện. Sáng nay khi nàng ta mang quần áo ra bờ sông giặt, đột nhiên bị người ta đánh vào đầu, người ngã xuống sông."
"A?" Vu thị kinh ngạc: "Người còn sống không?”
Còn sống, hạ lưu bên kia có người nhìn thấy nàng ta ngã xuống sông, vội vàng cứu người lên. Nói đến cũng là kỳ quái, người nọ chỉ nhìn thấy Cổ Mai Tử rơi xuống sông, lại không thấy bị ai đẩy xuống.”
Tình huống này, không phải giống như lúc trước nương tử Cố Đại Giang rơi xuống sông sao?
"Các ngươi nói, chuyện này có thể là nương tử Cố Đại Giang trở về báo thù hay không?”
Câu cuối cùng người nói chuyện đè xuống cực thấp, mang theo một chút không khí quỷ dị, người bên ngoài nghe xong, đều không nhịn được đồng loạt rùng mình một cái.
"Ngươi cũng đừng nói bậy, nương tử Cố Đại Giang người ta muốn báo thù, sao không sớm báo thù đi?"
"Không phải cô ấy không biết ai đã đánh vào đầu mình sao? Nếu không phải hôm qua người phụ nữ Đinh gia kia nói ra, ai mà biết?”
“Nói cũng đúng, nếu không, chúng ta đến Cố gia xem một chút? Xem có chuyện như vậy không.”
Những người tụ tập ở đây đều là những người rất thích buôn chuyện, có lòng hiếu kỳ phi thường nồng đậm.
Vừa nói ra, tuy rằng cũng có chút sợ quỷ hồn Dương thị chưa đi, nhưng dù sao nhiều người lại là ban ngày, không có gì phải sợ.
Vu thị cũng tò mò muốn đi xem một chút, bởi vậy đi qua nói với Thẩm thị: "Thân thể cô không thoải mái, nhanh chóng trở về đi, đem đồ về nhà trước, tôi cũng qua Cố gia bên kia nhìn một cái, trở về lại nói với cô.”
Nói xong liền nhét mấy thứ trong tay cho nàng.
"Được, vậy ta trở về trước."
Thẩm thị còn chưa dứt lời, Vu thị bên kia đã nóng lòng không nhịn được theo những người khác chậm rãi đi về phía Cố gia bên kia.
Thẩm thị mím môi, trở về Cố gia.
Cố gia lúc này lại đặc biển vắng vẻ, cửa viện ngược lại không khóa, nhưng hình như không có ai.
Thẩm thị buông đồ xuống, nhìn trong ngoài một vòng, phát hiện chỉ có Cố Vạn Bảo đang nằm trên giường ngủ.
Những người khác có lẽ đều đến Cố gia bên kia?
Ánh mắt Thẩm thị hơi lóe lên, đi vào trong viện cố ý phát ra tiếng vang rất lớn, "Phanh" một tiếng thoáng cái truyền đến trong phòng.
Cố Vạn Bảo giật mình, từ trên giường ngồi dậy.
Hắn cau mày dụi dụi mắt, buồn ngủ nhìn ra ngoài.
Vừa định chửi ầm lên, bỗng nhiên nghe được một tiếng khóc trầm thấp.
Cố Vạn Bảo ngẩn người, lập tức từ trên giường đi xuống, tìm về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Thẩm thị đang ngồi trong nhà chính, cúi đầu lau nước mắt.
Thanh âm khóc nức nở kia, không ngờ lại uyển chuyển nói không nên lời khiến người ta thương tiếc.
Cố Vạn Bảo không khỏi ngứa ngáy, nhìn trái nhìn phải, không có ai, lặng lẽ tới gần hỏi: "Ngươi khóc cái gì?”
Thẩm thị giống như bị hoảng sợ, ngẩng mạnh lên, khóe mắt vẫn còn vương giọt lệ, làm cho người ta thấy liền thương tiếc.
"Ngươi, sao ngươi lại ở nhà?" Nàng vội vàng lau nước mắt, xoay người đưa lưng về phía hắn.
"Ta đây không phải là vừa đi làm về mệt mỏi, nằm trong phòng nghỉ ngơi sao?" Kỳ thật là ở bên ngoài lăn lộn một đêm, buổi sáng mới trở về.
Dù sao không lâu nữa hắn sẽ thành thân, đến lúc đó trong nhà có người quản, làm cái gì cũng không tiện. Đương nhiên là muốn thừa dịp trước khi thành thân, nhanh chóng đi ra ngoài tiêu sái.
Hắn hỏi một lần nữa: "Sao ngươi lại khóc?"
Thẩm thị lắc đầu: "Không liên quan gì đến ngươi.”
“Sao lại không liên quan, chúng ta hiện tại chính là người một nhà, ngươi mau nói với ta, ai bắt nạt ngươi?”
Thẩm thị cười lạnh: "Người một nhà gì, ai là người một nhà với ngươi. Ngươi cũng sắp thành thân, đến lúc đó người cùng một nhà với ngươi chính là nữ nhân khác, ta tính là cái gì chứ?”
Nói xong lại khóc lên, so với vừa rồi càng thương tâm hơn.
Cố Vạn Bảo sửng sốt, tỉ mỉ cân nhắc ý tứ trong lời nói của nàng, ánh mắt lập tức sáng lên, cười đến mức cà lơ phất phơ: "Ngươi đây là... Luyến tiếc ta?”
Thẩm thị không nói lời nào, chỉ cúi đầu lau nước mắt.
Sự trầm mặc của nàng, không phải là đại biểu cho sự ngầm thừa nhận sao?
Lòng hư vinh của Cố Vạn Bảo được thỏa mãn vô cùng, hắn tiến lại gần: "Nói, có phải luyến tiếc ta không?"
Thẩm thị giống như bị hắn bức hỏi đến tức giận, mạnh mẽ xoay người đẩy hắn một cái: "Luyến tiếc thì thế nào? Ngươi sắp thành thân với người khác rồi, ta cũng đã là bà rồi, bà nội ngươi.”
Cố Vạn Bảo cười một tiếng: "Bà nội cái gì, có bà nội trẻ tuổi như ngươi không? Nàng là người yêu ta, ta thích nàng vô cùng. "
“Hừ, nhìn không ra."
Nàng tỏ vẻ không tin, khóe miệng lại không khống chế được nhếch lên.
Cố Vạn Bảo nhìn thấy thật sự tin: "Nàng đừng thương tâm, trong lòng ta luôn tràn ngập hình bóng nàng. Đoạn thời gian trước là nàng không để ý tới ta, vẫn luôn giận ta đấy? Bây giờ thấy ta sắp thành thân nên khẩn trương rồi?"
"Khẩn trương cái gì? Có liên quan gì tới ta?"
“Khẩu thị tâm phi."
"Ta mới..."
Thẩm thị còn chưa nói hết, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân.
"Ta trốn đi trước đã." Cố Vạn Bảo vội vàng quay đầu trở về phòng, Thẩm thị nhìn bóng lưng hắn cười nhạt.
Sau một khắc đã thấy vợ cả Vương thị của Cố Cương sải bước đi vào, vừa nhìn thấy nàng đã mắng một trận: "Trở về đã bao lâu rồi còn ở đây, không cần làm việc sao? Nếu mọi người đều chờ ngươi nấu ăn, không phải sẽ chết đói sao?"
Cố Vạn Bảo vẻ mặt buồn ngủ mông lung đi ra: "Bà nội, người lớn tiếng la hét làm cái gì vậy? Đã đánh thức cháu dậy. "
Biểu cảm của Vương thị liền biến đổi, vội vàng tiến lên nói: "Vạn Bảo, cháu ở đây sao, thực xin lỗi là bà nội không chú ý, bà nội không ồn ào nữa, cháu lại đi ngủ thêm một lát?”
“Đã tỉnh còn ngủ gì nữa?” Hắn nhìn trái nhìn phải: "Cha mẹ cháu đâu?"
“Đang ở bên nhà Cố Truyền Tông, chỉ có nhà bọn họ làm chuyện nhiều hư hỏng." Vương thị vốn cũng ở đó xem náo nhiệt, chỉ là nhìn thấy con dâu Vu thị đi qua, lúc này mới biết bọn họ đã từ huyện thành trở về, vội vàng chạy về tìm gây chuyện với Thẩm Thị.
Cố Vạn Bảo lại hứng thú: "Nhà bọn họ sao?”
“Nói là gặp quỷ, hừ, ban ngày ban mặt, lấy đâu ra quỷ?”
"Vậy cháu cũng đi xem một chút."
Cố Vạn Bảo chạy ra ngoài, đến nhà cũ Cố gia, quả thật nhìn thấy tầng trong tầng ngoài vây đầy người.
Hắn thật vất vả mới chen vào, liền nghe được ông nội mình đang nói chuyện.