Cố Vân Đông còn chưa kịp phản ứng, ngược lại Dương thị vui vẻ tiến lên vài bước: "Thanh Viễn, sao ngươi lại ở đây?”
Thiệu Thanh Viễn từ trên xe ngựa đi xuống, sắc mặt có chút tiều tụy, bộ dạng phong trần mệt mỏi, quầng thâm cũng rất đậm.
Cố Vân Đông thiếu chút nữa cho rằng mình nhìn lầm, cô dùng sức chớp chớp mắt, hồi lâu, mới hỏi: "Ngươi tới khi nào?"
“Sáng sớm hôm nay vào cửa thành." Thiệu Thanh Viễn nói, mặc dù thoạt nhìn rất mệt mỏi, nhưng thần thái trong mắt hắn lại phảng phất như có thể đốt người: "Lên xe trước đi, không phải muốn đi thôn Cố gia sao? Hiện tại xuất phát còn có thể chạy tới huyện thành.”
Cố Vân Đông có chút sững sờ lên xe ngựa, Thiệu Thanh đánh xe đi xa.
Chờ đi ra một đoạn đường, Cố Vân Đông mới thò đầu ra nói: "Trước không đi thôn Cố gia nữa, ngày mai lại đi, trở về khách điếm đi.”
Thiệu Thanh Viễn không nói hai lời lập tức quay đầu xe ngựa, chạy về phía khách điếm Phúc Long.
Cố Vân Đông vỗ vỗ đầu, lúc này mới hỏi: "Ngươi làm sao lại đến Vĩnh Ninh phủ??”
“Sau khi ta nhận được thư của ngươi, nghe nói phủ Vĩnh Ninh bên này không yên ổn, liền nhanh chóng tới. Ngươi yên tâm, trong nhà đều đã sắp xếp xong, sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Cố Vân Đông có chút dở khóc dở cười, nhìn bóng lưng có chút gầy gò của hắn, tâm tình tốt lên.
"Còn ngựa của ngươi thì sao?"
"Gửi ở cửa hàng xe ngựa."
Cố Vân Đông gật đầu: "Ngươi đến từ khi nào vậy? Đã ăn sáng chưa? Ngươi không ngủ mấy ngày rồi à? Mấy người vừa rồi có phải đều do ngươi an bài hay không? Làm sao ngươi biết ta ở đây?”
Thiệu Thanh Viễn còn có chút chưa hoàn hồn lại, hình như cô ấy... Cô ấy quan tâm đến hắn? Hay tại hắn nghĩ nhiều rồi?”
Trước khi rõ ràng tình thế bắt buộc, hôm nay thậm chí có chút ít bắt đầu thấp thỏm không yên.
"Tại sao không nói chuyện?"
Thiệu Thanh Viễn mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại, bàn tay cầm dây cương hơi siết chặt, giọng bất giác trầm thấp vài phần: "Sáng nay cửa thành vừa mở ra liền tiến vào, lúc đi qua y quán Nhân Tâm bên kia lửa vừa lúc được dập tắt. Ta vốn định trực tiếp đi, kết quả nghe được trong đám người có người hét mấy chữ 'Nữ nhi Cố Đại Giang', ta liền nghe.”
Vì thế liền nghe được Vu Hữu Vi định đem hung thủ châm lửa đổ lên đầu Cố Vân Đông.
Vừa lúc, hắn nhìn thấy mấy tên ăn mày kia đang định lén lút rời đi, phản ứng đầu tiên chính là mấy người này làm, giơ tay lên liền bắt người.
Thiệu Thanh Viễn có thủ đoạn ép hỏi, mấy tên ăn mày này cũng bị Cố Vân Đông dặn dò không cho phép nói ra, vì thế liền khai ra hung thủ chân chính… huynh đệ nhà họ Cao.
Đúng, bọn họ đúng là thấy huynh đệ nhà họ Cao phóng hỏa.
Lúc bọn họ đi thăm dò địa hình đã nhìn thấy, tuy rằng tham gia dập lửa, nhưng không có ý định đứng ra chỉ điểm huynh đệ Cao gia.
Một là không muốn xen vào việc của người khác, hơn nữa y quán Nhân Tâm kia vốn không phải là thứ tốt, đốt thì đốt, dù sao cũng không đốt đến nhà người khác.
Hai là nếu bọn họ đứng ra chỉ điểm, người khác hỏi vì sao bọn họ đến y quán Nhân Tâm thì làm sao bây giờ? Đó chẳng phải là bại lộ mục đích ban đầu của bọn họ sao?
Thiệu Thanh Viễn bảo hai người đi tìm huynh đệ nhà họ Cao, huynh đệ Cao gia cũng không muốn người khác cõng nồi, huống chi là một tiểu cô nương, chỉ là đáng tiếc không thiêu chết hai người Vu Cảnh.
Thiệu Thanh Viễn để cho bọn họ đến công đường, nhưng chỉ nói mẹ bọn họ bị Vu Hữu Vi hại chết là được.
Sau đó hắn bảo ăn mày lên công đường làm chứng, nói lửa là do Hữu Vi phóng.
Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan đến tri phủ đại nhân. Lúc Thiệu Thanh Viễn rời khỏi thôn Vĩnh Phúc, đặc biệt đến chỗ Tần Văn Tranh hỏi thăm quan viên nhậm chức ở đây.
Tri phủ đại nhân làm người có chút quái, chỉ cần cho hắn một chút đột phá, căn bản cũng không quan tâm ngươi có chứng cớ hay không, trước bắt rồi nói sau.
Chứng cứ mà, có thể từ từ tìm, chỉ cần ngươi đến kiện.
Cố Vân Đông nghe được vẻ mặt hắc tuyến, tri phủ đại nhân này cảm giác vừa chính vừa tà, thật sự không hiểu trong lòng hắn nghĩ cái gì.
Bất quá hiện nay cô không ở phủ Vĩnh Ninh, về sau có tiếp xúc hay không còn rất khó nói, trước cứ mặc kệ.
Xe ngựa rất nhanh đã đến khách điếm Phúc Long, vừa mới đi xuống, đã thấy tiểu nhị đi làm chứng lúc trước ở trên công đường cầm hành lý phẫn hận đi ra.
Chưởng quầy cũng vẻ mặt tức giận: "Khách điếm chúng ta không thể chứa được ngươi, khách quan người ta đến tìm nơi nghỉ trọ, ngươi vốn nên hầu hạ chiếu cố thật tốt. Mà không phải cứ nhìn chằm chằm vào những gì người ta làm, cuối cùng suy đoán lung tung còn đi nói với người khác. Ngươi như vậy còn có người sẽ đến ở khách điếm chúng ta sao? Ngươi đi đi, đi nhanh lên."
Tiểu nhị kia có chút không phục: "Ta là đi công đường làm chứng, chẳng lẽ tri phủ lão gia hỏi ta, ta còn có thể nói dối sao? Ngươi dám ở trước mặt tri phủ lão gia cái gì cũng không nói?”
Chưởng quỹ cười lạnh, "Ở trên công đường tất nhiên nên nói thật, nhưng trước khi đi công đường, ngươi cũng đã đem việc này bán cho Vu đại phu rồi, ngươi còn có mặt mũi hỏi ta? Đi không, nếu không đi ta sai người đánh ngươi ra ngoài.”
Chưởng quầy không kiên nhẫn, xoay người muốn gọi những người khác.
Tiểu nhị kia vội vàng túm lấy hành lý bỏ chạy.
Đi ra mới nhìn thấy Cố Vân Đông đứng ở nơi đó, lúc này hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, hừ lạnh một tiếng.
Thiệu Thanh Viễn nheo mắt lại, đột nhiên nháy mắt về phía sau.
Cố Vân Đông kêu chưởng quỹ thuê thêm một gian phòng, chưởng quầy vẻ mặt áy náy: "Thật sự là xin lỗi, là khách điếm chúng ta không quản được người, cô nương lại thuê thêm một gian phòng đúng không, tiền phòng này ta không nhận, đây là quà ta xin lỗi, được không?”
Cố Vân Đông cảm thấy chưởng quầy làm người cũng không tệ, vốn cô còn muốn lấy đồ rồi đổi một khách điếm khác, hiện giờ tiểu nhị kia đã bị đuổi đi, vậy thì không cần.
Phòng Thiệu Thanh Viễn ở ngay cách vách cô, Cố Vân Đông biết hắn bận rộn trên đường, điểm tâm khẳng định cũng chưa ăn.
Vốn muốn cùng nhau ăn chút gì đó ở đại sảnh, đáng tiếc buổi sáng náo loạn như vậy, hiện giờ không ít người nhìn cô còn đang xì xào bàn tán, Cố Vân Đông liền bảo tiểu nhị mang chút đồ ăn lên.
Thiệu Thanh Viễn quả thật đói, lúc này Cố Vân Đông ngồi đối diện hắn, khẩu vị cũng tốt hơn vài phần.
Đáng tiếc, không ngon bằng cô ấy nấu.
Miễn cưỡng ăn xong hai chén cơm lớn, Thiệu Thanh Viễn mới hơi nheo mắt lại.
Cố Vân Đông nhìn hắn hình như gầy đi không ít, quầng thâm cũng có chút đậm, cũng không biết đã bao lâu không ngủ ngon.
Hắn tuy là ra roi thúc ngựa, nhưng phủ Tuyên Hòa xa hơn, hắn lại sau khi nhận được thư mới xuất phát, còn cùng mình chân trước chân sau đến nơi này, hẳn là chạy suốt đêm.
Cố Vân Đông đuổi hắn đi ngủ, có chuyện gì chờ ngủ dậy rồi nói sau cũng không muộn.
Thiệu Thanh Viễn bảo tiểu nhị mang nước ấm, thoải mái tắm rửa.
Chỉ là nằm trên giường, làm sao cũng không ngủ được.
Lăn qua lộn lại hơn nửa canh giờ, rốt cuộc vẫn ngồi dậy, thay quần áo sạch sẽ thu thập xong chính mình, lúc này mới đi ra ngoài, do dự gõ cửa phòng Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Ngươi không ngủ sao? "
“Ngủ không được."
“Quầng thâm to như vậy còn không ngủ được sao? Trước đây ta chưa bao giờ nghe nói ngươi bị mất ngủ.”
Thiệu Thanh Viễn vẻ mặt không được tự nhiên, qua một lúc lâu mới nói: "Có chuyện, muốn hỏi ngươi một chút. " "
“Chuyện gì?"
"Nghe nói, ngươi ở bên này có vị hôn phu phải không?"
"Ha??" Cố Vân Đông đầu óc đầy dấu chấm hỏi, vị hôn phu? Tại sao cô không biết điều đó?